Làm mẹ đơn thân, tôi không dám về nhà...

VOV.VN - Thành phố bé lắm, nhưng mọi thứ với tôi đều xa lạ, tôi muốn về nhà, nhưng lại chẳng đủ can đảm dắt đứa con 4 tuổi về khi chưa tốt nghiệp đại học.

Giờ đây, tôi khóc rất nhiều, cảm thấy cuộc sống sao quá bế tắc, muốn về nhà nhưng lại không dám.

Nhìn facebook nhắc lại kỷ niệm của 4 năm trước khi bắt đầu bước vào đại học, mà nước mắt tôi cứ thế rơi. Ngày ấy chúng tôi đã từng nói với nhau rằng, phải quyết tâm vào đại học bằng được và cùng nhau theo đuổi ước mơ trở thành nhà báo nổi tiếng. Thế nhưng... Giờ ngồi lại nhìn những bức ảnh năm xưa chỉ khiến tôi thêm đau đớn và hối hận, tôi ngồi khóc rưng rức như một đứa trẻ, mà chẳng thể tâm sự cùng ai.

 

Tôi không trách số phận, cũng chẳng trách kẻ đã để lại tôi một mình. Người đáng trách là chính bản thân tôi. Giờ đây tôi thấy có lỗi với bố mẹ vô cùng, nhưng chẳng thể quay ngược thời gian.

Nhà có 3 anh em, tôi là con út, học khá nhất nên được cả nhà dồn toàn bộ tiền của cho lên thành phố học. Vốn tính ham chơi, đua đòi, lại dễ tin, nên khi học năm 2, tôi đã yêu đương hết anh này đến anh kia và rồi, tôi trở thành mẹ bất đắc dĩ sau những cuộc vui buông thả. Cay đắng hơn, sau tất cả chỉ còn lại mình tôi đứng ôm bụng bầu giữa thành phố xa lạ. 

Từ ấy, vì xấu hổ, tôi chẳng dám đến trường, một mình đi làm thêm kiếm tiền nuôi con. Tôi một mình sinh con, một mình vật lộn với cuộc sống của một bà mẹ đơn thân khi mới chưa tròn 20 tuổi. Việc học hành cũng vì thế mà lỡ dở, mỗi lần về quê, tôi lại phải nói dối bố mẹ khi được hỏi về chuyện học hành. Ở trên thành phố, nếu có lỡ vô tình gặp người quen dưới quê, tôi đều lảng tránh, sợ mọi người biết được sự thật.

Đến nay, khi đã 24 tuổi, tôi vẫn chưa kiếm nổi một công việc ổn định vì không có gì ngoài tấm bằng cấp 3. Tôi mệt mỏi giữa thành phố đầy xô bồ, bon chen, nhiều lúc chỉ muốn về quê sống yên bình, nhưng lại không đủ can đảm. Con trai đã được gần 4 tuổi, nhưng bố mẹ tôi vẫn không hề hay biết.

Bố tôi là trưởng tộc, vẫn giữ nguyên những nếp của gia đình Nho giáo xưa kia, nếu biết tôi ăn chơi, có con, rồi bỏ học, tôi thực sự không biết bố tôi sẽ phản ứng ra sao nữa. Tôi thực sự mệt mỏi, một mình, không công việc, không người thân, bạn bè trên thành phố xa lạ, tôi muốn về nhà, nhưng lại không dám. Tôi phải làm sao đây?/.

Mời quý độc giả theo dõi VOV.VN trên

Tin liên quan

Tuyệt chiêu giúp bạn gái “thả thính” thành công
Tuyệt chiêu giúp bạn gái “thả thính” thành công

VOV.VN - Thuộc lòng những "chiêu thức" này bạn sẽ khiến chàng không thể rời mắt khỏi bạn. 

Tuyệt chiêu giúp bạn gái “thả thính” thành công

Tuyệt chiêu giúp bạn gái “thả thính” thành công

VOV.VN - Thuộc lòng những "chiêu thức" này bạn sẽ khiến chàng không thể rời mắt khỏi bạn. 

Vội lấy chồng vì lo ế, tôi đau đớn khi biết mình chỉ là máy đẻ thuê
Vội lấy chồng vì lo ế, tôi đau đớn khi biết mình chỉ là máy đẻ thuê

VOV.VN - 32 tuổi, chưa lấy chồng, tôi bị bố mẹ coi như quả bom nổ chậm trong nhà, nên khi vừa có người hỏi, tôi đã nhắm mắt đồng ý, để rồi giờ hối không kịp. 

Vội lấy chồng vì lo ế, tôi đau đớn khi biết mình chỉ là máy đẻ thuê

Vội lấy chồng vì lo ế, tôi đau đớn khi biết mình chỉ là máy đẻ thuê

VOV.VN - 32 tuổi, chưa lấy chồng, tôi bị bố mẹ coi như quả bom nổ chậm trong nhà, nên khi vừa có người hỏi, tôi đã nhắm mắt đồng ý, để rồi giờ hối không kịp.