Nỗi đất
…Đêm. Tôi ngã vào linh hồn rượu
Mê giấc bủa giăng thân phận bao đời
Đất rùng chảy ngược nguồn nỗi đất
Dòng thanh âm lam lũ cuốn tôi trôi.
Cuốn tôi về phía mới tinh ngọn lửa
Nơi đàn ông vãi giọt mồ hôi
Đàn bà nhọc nhằn gieo dòng họ
Mầm hạt đầu tiên trình trước mặt trời
Tôi bay giữa cánh đồng phúc hiện
Bầy trẻ con nhem nhuốc khấn đồng dao
Héo hắt cánh cò bóng chiều chao đảo
Đây đó nông phu chống cuốc thở trào
Tôi chạy dưới trắng ngày đất trắng
Nghe nhói đau chân rạ chưa mùa
Lay lắt trưa nụ chồi nghẹn nắng
Gió lật qua chiều xơ xác lau thưa
Tôi lội xuống trắng ngày nước trắng
Bao nổi nênh sức vóc tháng năm
Những chái bếp mùa Đông thưa thớt khói
Có chuyện kể của người già khát lửa xa xăm
Tôi đứng lặng, nghe lời nguyền của đất
Từ thẳm sâu dồi dội sức bình sinh
Dòng cổ tích dần trở màu cảm xúc
Bút cầm lên… bỗng chạm bình minh!