PV: Sau Anh trai vượt ngàn chông gai, Hà Lê lần đầu có FC, cảm xúc của anh thế nào?

Hà Lê: Sau Anh trai vượt ngàn chông gai, cuộc sống của Hà Lê đã thay đổi khá nhiều. Tôi được nhiều người nhận ra hơn và có một fanclub mang tên “Bé Dừa”. Trước đây, sau mỗi lần đi diễn, story của mình không có nhiều người tag, nhưng giờ thì lượng tag tăng lên rất nhiều. Ban đầu, tôi nghĩ rằng khi đã có fan, mình muốn trân trọng tình cảm của các bạn, nên mình thường reup lại để các bạn vui. Nhưng số lượng tag nhiều đến mức khiến mình phản hồi liên tục, mỏi cả tay (cười). Đó là một sự thay đổi bất ngờ, nhưng tôi thực sự biết ơn và trân trọng tình cảm ấy.

Mỗi khi đi diễn, luôn có một nhóm các bạn trong fanclub "Bé Dừa" đến cổ vũ nhiệt tình, thậm chí có những bạn đến từ lúc tôi tập luyện, không đợi đến lúc biểu diễn. Mọi người rất nhiệt tình ủng hộ, chia sẻ, và còn tặng nhiều quà. Nhiều khi mình tự hỏi liệu mình đã đáp lại tình cảm đó đủ chưa, không biết có bỏ sót ai không. Nhân đây, mình cũng muốn chia sẻ với mọi người rằng mình đọc hết các bức thư các bạn gửi, giữ gìn cẩn thận những món quà. Dù không thể đáp lại từng bạn, tôi luôn biết ơn tất cả, đặc biệt là các bạn trong fanclub "Bé Dừa". Đối với một nghệ sĩ như tôi, đó là động lực rất lớn để tiếp tục cống hiến và mang tiếng hát phục vụ mọi người.

PV: Bản thân anh có sự thay đổi như thế nào sau Anh trai vượt ngàn chông gai?

Hà Lê: Thực lòng mà nói, trước khi tham gia chương trình, tôi không mấy cởi mở trong việc tương tác với fan hay chia sẻ về cuộc sống cá nhân. Tôi luôn muốn khán giả chỉ nhìn thấy mình qua những hình ảnh đẹp – lúc mình hát hay diễn tốt trên sân khấu, hay những khoảnh khắc vui vẻ, hài hước. Những điều không thoải mái, nỗi buồn hay những suy tư cá nhân, tôi thường giữ kín, không chia sẻ ra ngoài.

Nhưng khi vào chương trình, quan sát các nghệ sĩ khác như BB Trần, Kay Trần hay Jun Phạm, tôi thấy họ có cách tương tác rất chân thành với fan – chăm sóc, gửi lời tri ân và động viên tới những người luôn đồng hành cùng mình. Lúc đó, tôi nhận ra trước đây mình đã có cái nhìn chưa đầy đủ về fan. Họ giống như những người bạn thân thiết, mong muốn chia sẻ với mình không chỉ những khoảnh khắc thăng hoa trên sân khấu, mà còn cả những lúc mình mệt mỏi, tâm trạng xuống dốc hay chưa là phiên bản tốt nhất của chính mình. Họ muốn ở bên cạnh mình, dù mình có thế nào, và điều này khiến tôi thay đổi.

Tôi vốn là người vui tính, thích đùa và tạo không khí sôi động, nhưng có lẽ vì mình chưa tự tin về những điểm chưa hoàn thiện của bản thân nên vẫn thường giấu chúng đi. Tôi chỉ muốn cho mọi người thấy những gì đẹp nhất, hoàn hảo nhất của mình. Tuy nhiên, suy nghĩ đó có lẽ chưa đúng. Bây giờ, tôi đã thay đổi và chia sẻ, tương tác với mọi người nhiều hơn.

Khi làm vậy, tôi nhận ra rằng, lý do mình được chọn để trở thành người có sức ảnh hưởng và tạm gọi là nổi tiếng, chính là để chia sẻ, lan tỏa những điều tích cực, năng lượng tốt đến mọi người. Rất nhiều bạn đã viết thư về, chia sẻ rằng họ đang trải qua giai đoạn khó khăn, sức khỏe tinh thần không tốt, nhưng khi nghe nhạc của mình, họ thấy tự tin hơn, yêu đời hơn, có động lực quay lại với cuộc sống.

Nhờ âm nhạc và sự cởi mở, tôi tạo được sự gần gũi và trở thành điểm tựa cho các bạn, và đó mới chính là sứ mệnh của mình. Tất cả những gì mình có, từ cơ hội được làm nghề, được tỏa sáng, đều chỉ để phục vụ cho khán giả. Khi mình có thể truyền năng lượng tích cực, lan tỏa những điều tử tế, đó chính là lúc mình thực sự làm đúng vai trò của người nghệ sĩ.

Giờ đây, tôi hiểu rằng tất nhiên vẫn có những thứ giữ cho riêng mình, nhưng mình cũng sẽ cởi mở hơn để chia sẻ với mọi người. Biết đâu, một câu chuyện tiêu cực mà mình đã vượt qua sẽ truyền cảm hứng cho những ai đang gặp khó khăn tương tự. Đó là sự thay đổi sâu sắc trong tôi.

PV: Hà Lê là một trong những anh tài toàn năng khi có thể cân trọn cả hát - nhảy - rap nhưng lại sớm bị loại. Khi đó, anh có chạnh lòng không?

Hà Lê: Khi bước vào Nhà Chung, tôi đã nghĩ sẽ nỗ lực hết sức để đi sâu nhất có thể. Ban đầu, tôi cũng có những tính toán riêng, nhưng sau khi tiếp xúc với mọi người và thấy cách mọi người chơi, tôi nhận ra những tính toán ấy không còn đất dụng võ nữa (cười). Tôi buộc phải hòa mình vào dòng chảy của cuộc chơi, và điều này đã khiến mình thay đổi rất nhiều.

Ở vòng Công 3, khi tổng kết, điểm của tôi không đủ và là người phải ra về. Lúc đó, tôi rất buồn và hụt hẫng. Luật chơi vòng này quá khắc nghiệt, buộc đồng đội phải cạnh tranh, loại trừ lẫn nhau.

Dù vậy, tôi vẫn hy vọng vào một lần hồi sinh, và đã được cơ hội ấy, nhìn lại chặng đường, tôi thấy việc mình bị loại cũng khiến khán giả có thêm mong muốn tôi quay trở lại. Hành trình của tôi đã trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc: bị loại, được hồi sinh và cuối cùng là may mắn vào chung kết. Nhờ vậy, tôi không chỉ đạt mục tiêu đề ra mà còn có thêm nhiều trải nghiệm quý giá, giúp mình hiểu và thay đổi những điều chưa toàn diện của bản thân.

PV: Sau chương trình, những kỷ niệm nào với các Anh tài khiến anh nhớ mãi?

Hà Lê: Thực ra, trong đó có rất nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Anh em vào Nhà Chung rất sớm, sống chung từ những ngày đầu, nên khi có dịp tụ họp, chúng tôi tổ chức tiệc tùng thâu đêm. Tối hôm đó, vừa ngồi quây quần bên nhau chưa đầy nửa giờ, Duy Khánh đã xúc động bật khóc. Khánh là một diễn viên, nhưng khi tham gia chương trình, được mọi người yêu thương và đón nhận, cậu ấy không kìm được nước mắt. Hôm ấy, Khánh say mềm và phải để Quốc Thiên bế vào giường. Hệ quả là hôm sau lên tổng duyệt, giọng hát của mọi người gần như mất hết, tình trạng người say, người mệt, vô cùng hỗn loạn. Từ đó, ban tổ chức không cho anh em vào Nhà Chung sớm nữa, chỉ gọi vào khi có lịch tập sân khấu, để tránh những cuộc vui bốc đồng ảnh hưởng đến diễn tập.

Kỷ niệm thứ hai mà tôi vẫn hay nhắc, liên quan đến Binz. Binz là người rất dễ mến, tâm lý và luôn quan tâm tới anh em. Một lần, sau khi tập luyện xong, chúng tôi ngồi ngoài đánh đàn và hát. Đến khuya, cả nhóm kéo vào phòng make-up để tiếp tục hát hò. Chúng tôi có một chai bia, nhưng không ai có đồ khui nắp, thế là Binz thử mở bằng cách đập vào mép tường. Đập mãi không được, cuối cùng chai bia nổ tung, mảnh vỡ bắn ra, làm tay và chân Binz bị cắt khá sâu. May mắn là không bị thương ở mắt, chúng tôi phải vội vàng xử lý vết thương cho cậu ấy. Dù đau, Binz vẫn cười, làm dịu không khí căng thẳng.

Và trong những kỷ niệm đáng nhớ ấy, còn có BB Trần. Trước đây, tôi nghĩ cậu ấy, với những vai diễn hài hước, chắc ngoài đời sẽ rất 'chua ngoa' và khó gần. Nhưng không, BB Trần lại là người rất duyên dáng, ấm áp, tử tế và tài giỏi. Các vai hài của cậu ấy đều rất tự nhiên và hài hước một cách tinh tế. BB Trần và Duy Khánh, sau chương trình, không còn đơn thuần là đồng nghiệp, mà như những cô em gái thân thiết của tôi.

Chương trình cũng là cơ hội để mọi người hiểu và quý trọng nhau hơn. Nhờ sự dẫn dắt của các anh lớn như anh Tự Long, anh Bằng Kiều, và anh Hồng Sơn, chúng tôi học được cách yêu thương và bảo vệ nhau. Các anh không chỉ truyền cảm hứng mà còn chỉ dạy cách ứng xử, giúp chúng tôi trở nên gắn kết hơn. Họ là những người anh thực thụ, giúp chúng tôi trưởng thành cả trong công việc lẫn cách đối xử với mọi người xung quanh. Qua chương trình, tôi và mọi người đều trưởng thành, cởi mở hơn, và học được cách cho đi yêu thương một cách tự nhiên nhất.

PV: Trong tập 2, Hà Lê gây sốt với những câu rap chất lượng khi nói về chính bản thân: "Anh một tai vẫn đẹp trai, no vấn đề”. Vì sao anh lại có suy nghĩ viết về khiếm khuyết của mình?

Hà Lê: Trước giờ, khi viết rap, tôi thường viết về những thứ mình tưởng tượng hơn là sự thật. Thực ra, có rất nhiều điều trong cuộc sống của mình mà mình chưa dám viết ra, vì chúng thường rất thô ráp. Cuộc đời tôi không hề màu hồng, cũng không đơn giản, mà đầy những chông gai, gập ghềnh, có những sai lầm và những việc mình đã làm mà có lẽ không nên. Tôi ngại viết ra những điều ấy. Nhưng trong lần đó, khi ngồi viết, tôi chịu áp lực lớn vì bên cạnh là những người như Binz, Rhymastic, và anh Tiến Đạt. Tôi tự nhủ phải viết cái gì đó hay, ngầu và cùng đẳng cấp với mọi người. Nghĩ một lúc, tôi quyết định cứ viết sự thật của mình ra.

Và thế là tôi viết về những gì thuộc về mình, những gì thật nhất. Không ngờ rằng, khi mình dám đối diện với sự thật và viết ra, nó lại chạm đến trái tim người nghe. Điều này cũng là một bài học lớn cho tôi trong cách viết nhạc – rằng thay vì dựng lên câu chuyện, mình nên viết từ chính những câu chuyện thật của bản thân. Câu rap “Anh một tai vẫn đẹp trai, no vấn đề” chính là câu mẹ nói với tôi. Đây là lần đầu tiên tôi thật sự dám nhìn nhận và chấp nhận khuyết điểm của mình, xem nó như một phần của chính mình.

Khi mình thật lòng với bản thân, điều mình viết ra có thể không cầu kỳ, nhưng nó thật sự mạnh mẽ và chân thật. Còn khi mình cố viết thứ gì đó để trông ngầu, đôi khi nó lại trở thành sáo rỗng, mà tôi sợ nhất âm nhạc của mình bị sáo rỗng. Trải nghiệm này đã giúp tôi thay đổi tư duy viết nhạc, để âm nhạc của mình có chiều sâu và thật sự gắn bó với bản thân.

Tiết mục "Khiến nó ngầu" - Hà Lê, Rhymastic, Đinh Tiến Đạt, Binz

PV: Không phải ai cũng sẵn sàng mở lòng để chia sẻ về khiếm khuyết của mình. Với một người nghệ sĩ, nhất là theo âm nhạc, thính giác rất quan trọng. Bản thân anh khi có 1 tai không nghe rõ, trước đây anh có tự ti không? Anh gặp khó khăn như thế nào khi theo đuổi âm nhạc với một bên tai không nghe rõ như vậy?

Hà Lê: Nhiều năm trước, tôi cũng từng tự ti. Nhưng thật ra, nỗi tự ti ấy chủ yếu xoay quanh ngoại hình, chứ không phải khả năng nghe. Lúc đó, tôi hoàn toàn không biết rằng khả năng nghe của mình lại kém hơn so với người khác. Tôi không nhận ra điều đó cho đến khi lớn hơn và ý thức được rằng tai trái của mình thực sự nghe không được tốt. Khi nhận thức rõ ràng điều này, tôi mới hiểu rằng khả năng nghe của mình có vấn đề, nhưng điều đó chưa bao giờ cản trở tôi theo đuổi đam mê âm nhạc, học nhảy hay bất cứ hoạt động nào khác liên quan đến âm thanh.

Chỉ đến sau này, khi bắt đầu đi làm và đi hát, tôi mới nhận được những lời góp ý từ các anh lớn trong nghề. Họ nhận ra khuyết điểm của tôi và giải thích rằng việc nghe không rõ một bên tai có thể khiến tôi khó cảm âm, dễ bị sai cao độ hoặc chênh phô khi hát. Điều đó đôi khi làm tôi mất thăng bằng trong việc điều chỉnh âm thanh. Tôi phải tập trung hơn vào việc điều chỉnh và đặt âm thanh chính xác để không bị lệch tông trong lúc biểu diễn.

Tương tự, việc tập nghe bằng tai in-ear cũng rất khác biệt. Những người có cả hai tai bình thường thường sẽ nghe nhạc qua một bên tai và để tai còn lại nghe không gian bên ngoài, âm thanh từ khán giả. Nhưng với tôi, chỉ có một tai nghe rõ, nên khi đeo in-ear, tôi phải tập rất nhiều để làm quen với sự khác biệt giữa âm thanh bên trong và không gian bên ngoài. Việc nghe in-ear chuẩn xác là cả một quá trình dài, bao gồm nhiều lần vấp ngã, học hỏi từ sai lầm và tự rèn luyện để cải thiện. Bây giờ, tôi không còn cảm thấy tự ti mà thay vào đó là sự tự tin và thoải mái khi đứng trên sân khấu.

Cuộc đời đôi khi trớ trêu thật. Tôi sinh ra đã thiếu một bên tai, bị khiếm thính một nửa, nhưng lại đam mê âm nhạc, thích những âm thanh có chiều sâu và không gian rộng. Tôi tin rằng những khiếm khuyết của mình có thể được bù đắp bằng cách phát triển kỹ năng khác. Quan trọng là tôi luôn tin vào khả năng của bản thân, hiểu rõ khuyết điểm của mình và tìm cách khắc phục nó. Giờ đây, tôi đã tạo được thói quen và kỹ năng cần thiết, khiến những hạn chế đó không còn ảnh hưởng quá lớn đến mình nữa.

PV: Khi mọi người xung quanh khuyên anh tiếp tục làm nhạc Trịnh vì thành công của dự án trước, điều gì đã khiến anh quyết định thử sức với các thể loại âm nhạc khác?

Hà Lê: Nhạc Trịnh đến với tôi như một thôi thúc rất tự nhiên, vì tôi thật sự yêu thích những giai điệu cũ, ca từ sâu sắc và triết lý trong đó. Lúc ấy, tôi làm nhạc Trịnh đơn giản vì đam mê và vì muốn kể lại những câu chuyện đó theo cách riêng của mình. Nhạc Trịnh đã giúp tôi định hình được phong cách riêng và khi mọi người nghe là nhận ra ngay “Đây là nhạc của Hà Lê.”

Sau đó, tôi rơi vào một giai đoạn muốn chứng tỏ mình là một nghệ sĩ đa dạng, tránh bị đóng khung trong một hình ảnh duy nhất. Tôi hiểu rằng, nếu tiếp tục lao vào một dự án tương tự ngay lập tức, tôi sẽ bị bào mòn, lặp lại chính mình và không còn nhiều sáng tạo để cống hiến. Mọi người xung quanh cũng khuyên tôi tiếp tục làm nhạc Trịnh vì thành công của dự án trước, nhưng tôi tự nhủ cần phải tìm kiếm, trau dồi bản thân nhiều hơn. Là một người không học qua trường lớp, tôi học thông qua chính những trải nghiệm thực tế, giống như cách tôi đi hát – chỉ khi đứng trên sân khấu và sai sót mới có thể cải thiện được giọng hát của mình.

Vì thế, tôi quyết định thử sức với nhiều thể loại âm nhạc và dự án khác nhau. Trong tâm trí tôi luôn nghĩ rằng, những trải nghiệm này sẽ mang lại chất liệu quý giá để tôi có thể làm mới lại nhạc Trịnh hoặc tác phẩm của những tác giả khác trong tương lai. Mấy năm nay, tôi đã trải nghiệm nhiều thể loại và đến album "Đơn sơ" vừa qua, tôi thấy mình đã học hỏi rất nhiều.

Đặc biệt qua Anh trai vượt ngàn chông gai, tôi được thử sức với nhiều thể loại mới, và khán giả cũng nhận thấy Hà Lê có thể hát được nhiều dòng nhạc khác chứ không chỉ riêng nhạc Trịnh.

Bây giờ, tôi có thêm cảm hứng, tự tin và những người đồng đội tài giỏi, nên nếu có duyên quay lại làm nhạc Trịnh hoặc làm mới các tác phẩm khác, tôi tin rằng mình có thể đem đến không gian âm nhạc mới mà vẫn giữ được tinh thần cốt lõi của tác giả. Hai năm trước, nếu làm lại nhạc Trịnh, tôi sẽ chưa đủ tự tin, vì lúc đó tôi biết nguồn sáng tạo của mình đang cạn dần. Với tôi, nếu không thể làm hay thì tốt nhất không nên làm, nhưng khi đã quyết định làm thì phải hết sức.

PV: Vợ anh cũng vừa giành Quán quân chương trình truyền hình thực tế Nữ hoàng vũ đạo đường phố. Hai vợ chồng ủng hộ nhau như thế nào?

Hà Lê: Khi tôi biết rằng bạn ấy cũng tham gia chương trình, tôi không lo lắng mà thực sự vui mừng. Tôi hiểu rằng, giống như cách bạn ấy luôn ủng hộ tôi, đây là cơ hội mà bạn ấy rất cần. Không chỉ để trải nghiệm và phát triển bản thân, mà còn để khẳng định mình. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi thấy bạn ấy và cả nhóm rất quyết tâm theo đuổi chương trình, dù tôi biết trong quá trình thi, bạn ấy phải đối mặt với rất nhiều áp lực.

Tôi đã cố gắng động viên cô ấy rằng, thử thách là điều phải đối mặt, nhưng nếu mình vượt qua được, tỉnh táo và không bị cuốn vào cái tôi, mình sẽ trưởng thành hơn và nắm bắt được cơ hội. Tôi tin rằng sự thay đổi và tự hoàn thiện là chìa khóa để phát triển bền vững.

Dù cả hai cùng quay ở Sài Gòn, chúng tôi lại ở rất xa nhau, một người ở Thủ Đức, một người ở Quận 12. Thời gian ấy, hai vợ chồng chủ yếu liên lạc qua FaceTime, điện thoại và tin nhắn, hiếm khi được gặp nhau trực tiếp. Dù vậy, sau khi kết thúc hành trình, tôi cảm nhận được nhiều điều quý giá mà cả hai đã cùng nhau đạt được.

Nếu như hai năm trước, công việc gặp nhiều khó khăn, thì tất cả sự cố gắng và mong chờ của hai năm đó đã được đền đáp trong năm nay. Tôi cảm thấy biết ơn cơ hội này vì nó mang lại những trải nghiệm vô giá và thành công nhất định, tạo nền tảng vững chắc để hai vợ chồng kiên trì tiếp tục trên con đường của mình.

Hà Lê và vợ tình tứ trên sân khấu.

PV: Anh từng chia sẻ mình đưa cát-xê cho vợ quản lý, và điều đó đã giúp cuộc sống của anh thay đổi ra sao?

Hà Lê: Thực ra, việc đưa cát-xê cho vợ là vì tôi biết mình không thể giữ được tiền. Tôi biết nếu có tiền trong tay, tôi sẽ nghĩ đủ thứ để tiêu, và chỉ sau một thời gian là tiền cũng hết. Trong khi đó, vợ tôi lại giữ tiền rất tốt. Đó là lý do tôi đưa tiền cho vợ, để giúp tôi tích lũy, có khoản dự phòng khi cần mà không phải loay hoay hay vất vả. Thật sự, từ lúc vợ tôi quản lý tài chính, cuộc sống của tôi trở nên đỡ căng thẳng hơn rất nhiều. Khi có những việc bất chợt xảy ra, chúng tôi không phải vay mượn hay xoay xở khó khăn, vì đã có khoản tiết kiệm mà vợ giúp tôi giữ gìn.

Vợ tôi tạo cho tôi cảm giác tin tưởng, để tôi giao việc giữ tiền cho cô ấy. Nhờ vậy, cuộc sống gia đình chúng tôi thoải mái hơn, không còn cảnh thiếu trước hụt sau hay phải xoay xở khắp nơi để bù đắp.

Tôi đã trải qua một thời gian dài nợ nần, phải vay mượn chỗ này chỗ kia, và thật may mắn khi tôi đã giải quyết xong những lỗi lầm tài chính trong quá khứ. Tôi không muốn lặp lại vòng xoáy đó nữa. Nhờ có vợ giúp đỡ, tôi đã thoát khỏi những khó khăn đó và không bị rơi vào cảnh tương tự lần nào nữa.

Sang năm, chúng tôi có nhiều dự định lớn cho gia đình, như mua nhà và sinh con, nên cần sự tích lũy rất nhiều. Vì vậy, hai vợ chồng luôn hướng đến mục tiêu chung và cùng nhau cố gắng vì tương lai.

PV: Anh có hay phải nhún nhường trước vợ?

Hà Lê: Vợ tôi vốn nóng tính, và bản thân tôi cũng thế. Nhưng khi sống cùng nhau, nếu cả hai đều bộc lộ cơn nóng giận, chắc chắn mọi thứ sẽ “toang” mất. Tôi nghĩ đó là lý do tại sao chúng tôi lại trở thành một cặp, để cùng nhau thay đổi và điều chỉnh bản thân.

Tôi luôn cố gắng là người chủ động xin lỗi trước hoặc làm lành trước, dù đôi khi mình đúng hay sai cũng khó phân định rõ ràng. Ban đầu, tôi thường thể hiện rằng tôi không hài lòng về điều gì đó, nhưng giờ đây, tôi đã học cách không nổi nóng. Trước đây, có khi tôi sẽ mất kiểm soát và nói vài câu khiến người khác khó chịu, dù tôi không bao giờ động tay động chân. Bây giờ, tôi cố gắng không dùng những lời nói làm tổn thương đối phương mà chỉ nói vừa đủ để thể hiện thái độ của mình, tránh làm đau lòng người khác.

Chỉ cần khoảng 10 phút im lặng là mọi thứ lại đâu vào đấy. Sau đó, tôi thường là người chủ động kiểm tra xem vợ đã cảm thấy bình thường lại chưa. Nếu cô ấy vẫn chưa ổn, tôi sẽ tiếp tục im lặng, vì tôi hiểu rằng đôi khi im lặng là cách tốt nhất để xoa dịu cơn giận.

Vì thế, là đàn ông, tôi không ngại xuống nước trước. Như vậy thì có sao đâu, miễn là mình giữ được hòa khí trong gia đình.

PV: Cưới vợ kém nhiều tuổi, anh có chiều vợ không, có hay nói những điều lãng mạn, những câu nói như phim ‘ngôn tình’?

Hà Lê: Thực ra bây giờ, khi đã sống cùng nhau lâu rồi, hiểu rõ tính cách của nhau, cái gọi là 'ngôn tình' của vợ chồng tôi cũng khác đi. Không còn những lời lẽ kiểu uỷ mị, ngọt ngào như trước nữa. Chúng tôi có một kiểu giao tiếp riêng, đặc biệt là khi vợ tôi nhõng nhẽo. Dù bình thường cô ấy rất mạnh mẽ, nhưng lúc muốn được cưng chiều, vợ tôi sẽ nói bằng một giọng khác. Chỉ cần như vậy thôi là đủ làm tôi cảm thấy hạnh phúc.

Vợ tôi không phải là người thích sự lãng mạn kiểu hoa hồng, ánh nến hay những điều xa hoa. Ngày xưa, tôi từng nghĩ những điều đó đẹp và lộng lẫy như trong phim, nhưng sau này tôi nhận ra rằng, lãng mạn thực sự phải phù hợp với cá tính của người mình yêu. Vợ không thích những điều đó, nên tôi cũng chỉ sống chân thật và chân thành, cư xử tử tế và nhẹ nhàng. Tôi luôn cố gắng không to tiếng hay nặng lời với cô ấy, ngay cả khi vợ có bực bội hay cau có, tôi vẫn giữ sự điềm tĩnh và nhẹ nhàng, chỉ cười để xoa dịu không khí.

PV: Xin cảm ơn anh!


Thứ Hai, 06:00, 11/11/2024