Tôi chết đứng khi biết anh trai là người đồng tính
VOV.VN - Hai anh em thân nhau từ nhỏ, anh luôn quan tâm, chăm sóc tôi những ngày học đại học trên thành phố, nhưng tôi lại chẳng hiểu được tình cảm của anh.
Những ngày gần đây, khi nói chuyện qua facebook, tôi muốn phát điên lên khi nhìn thấy bộ dạng tiều tụy, thất thần của anh trai qua màn hình máy tính. Nếu ở bên anh, tôi sẽ ôm anh thật chặt, như cách mà anh đã bảo vệ tôi khi còn bé, nhưng khoảng cách hàng nghìn cây số, anh đang làm việc tại Mỹ, còn tôi ở Việt Nam, nên ngoài những lời khuyên, tôi chẳng thể làm gì khác cho anh.
Anh tôi, năm nay 25 tuổi, anh hơn tôi 2 tuổi. Nhà chỉ có 2 anh em, nên ngay từ nhỏ, anh em tôi đã rất thân nhau. Hai anh em cùng học chung một trường cho đến hết đại học. Anh luôn là người thay bố mẹ chăm sóc, bảo ban tôi những năm tháng sinh viên sống xa nhà.
"Anh à, em phải làm sao mới tốt đây anh" ? (Ảnh minh họa). |
Thế rồi, sau khi tốt nghiệp thủ khoa đại học, anh được cử sang Mỹ làm tại một công ty về công nghệ với mức thu nhập "trên trời", nhưng cũng từ đó, cuộc sống của anh ngày càng khó khăn hơn nữa.
Ngay từ hồi học đại học trên thành phố, để tiết kiệm tiền, 2 anh em cùng thuê trọ 1 phòng. Trong suốt 4 năm đại học, tôi chẳng thấy anh đưa bạn gái về nhà chơi bao giờ, có những lần tôi đã cố tình giới thiệu anh với mấy đứa bạn xinh xắn, nhưng anh đều bảo "tao chẳng có cảm xúc gì". Cả ngày hết đi học, anh lại đi làm thêm, chẳng thế mà suốt 4 năm đại học, bố mẹ tôi chưa mất đồng nào cho anh, thậm chí, anh còn lo được cả cho em gái. Tôi vẫn nghĩ rằng vì anh thương bố mẹ, thương em nên chẳng quan tâm đến chuyện yêu đương, chỉ lo đi làm kiếm tiền.
Nhưng đến khi nghe sự thật từ anh, tại sao anh chưa có bạn gái, tôi mới thấy tim mình như muốn nghẹt thở.
Sau khi vui vẻ tiễn chân anh sang Mỹ, 1 tháng sau, trong cuộc gọi video, tôi bàng hoàng khi thấy đôi mắt thâm quầng, khuôn mặt hốc hác của anh. "Em à, anh xin lỗi, anh là người đồng tính". Nghe câu ấy, tôi còn tưởng rằng anh đang nói đùa, nhưng nhìn những giọt nước mắt của anh, tôi chợt sững người lại. "Anh đang nói cái quái gì đấy"? "Anh biết, em không thích những người đồng tính, nên anh không dám nói, anh sợ nói ra rồi, anh sẽ mất em gái".
Lúc ấy, tôi không nói được gì cả, tôi chợt nhớ lại những lần tôi kể về mấy thằng bạn, mà tôi cho là ẻo lả, ánh mắt anh lại tỏ vẻ thăm dò, nhưng tôi vô tâm quá, vẫn chẳng hề hay biết.
Tôi nhìn anh, mà không kìm được nước mắt. Anh tôi bảo, từ khi học cấp 3, anh đã biết mình không giống những cậu bạn khác, anh có cảm tình với những gã trai, chứ chẳng có cảm giác yêu đương gì với con gái. Nhưng nhà chỉ có mình anh là con trai, không muốn để bố mẹ buồn, nên anh đã che giấu bấy lâu nay. Khi lên đại học, anh lao vào học, làm một cách điên dại cũng chỉ để che giấu đi những tình cảm thực sự trong mình.
Tôi đau đớn hơn nữa khi nghe anh bảo, anh không đủ can đảm để nói chuyện trực tiếp với tôi, chỉ đến khi xa tôi rồi anh mới có thể nói ra sự thật. Thì ra bấy lâu nay anh yêu một cậu bạn trai kém anh 3 tuổi. Nhưng anh vẫn luôn giấu kín. Anh bảo anh cô đơn lắm, bấy lâu nay, anh chẳng thể tâm sự cùng ai, có những lúc buồn, anh cũng chỉ biết một mình chịu đựng.
Tôi có nên chấp nhận cô cháu dâu là người đồng tính?
Ban đầu khi nghe chuyện này, tôi cho rằng anh trai mình đã bị tên kia dụ dỗ, ngày nay cũng đâu thiếu những người lầm tưởng mình là người đồng tính, do tác động từ những đối tượng bên ngoài? Tôi tìm mọi cách khuyên anh nên nghĩ lại, rằng có thể anh đang nhầm tưởng, hãy chia tay với cậu bạn trai kia. Còn anh bảo tôi phải tuyệt đối giữ bí mật với bố mẹ và mọi người chuyện này. Tôi đồng ý để anh tự giải quyết chuyện này, sau đó, tôi hỏi lại, anh nói rằng đã chấm dứt quan hệ với cậu con trai kia.
Nhưng cách đây vài hôm, tôi lại thấy anh gọi điện đau khổ vì tin cậu bạn trai kia phản bội để yêu người khác. Thì ra bấy lâu nay, họ vẫn tiếp tục mối quan hệ ấy. Tôi vừa thương vừa giận anh anh. Anh còn nói rằng, nếu mất cậu ta, anh không thiết sống nữa. Tôi mạnh mẽ bao nhiêu thì càng ngày tôi càng thấy anh yếu đuối bấy nhiêu. Liệu tôi có nên nói chuyện này cho bố mẹ biết. Mỗi ngày gọi điện, mẹ tôi đều giục anh có bạn gái, điều đó càng làm anh cảm thấy áp lực hơn. Tôi thực sự không biết phải làm sao để giúp anh trai nữa, nói ra với bố mẹ liệu có tốt hơn không, trong khi anh nói sẽ không bao giờ nhìn mặt tôi nếu ai khác biết chuyện này?./