Kỷ niệm những mùa trăng tuổi thơ
VOV.VN -Cho đến tận bây giờ, nhớ về đêm Trung thu ấy, tôi vẫn cảm nhận được từng giọt ánh trăng đang đổ tràn lên làng quê tôi, thật lung linh huyền ảo.
Cứ mỗi mùa Trung thu, tôi lại quay quắt nhớ những mùa trăng tuổi thơ tôi. Ánh trăng rằm quê nghèo ùa về trong tôi với bao nhiêu ký ức xốn xang đến thổn thức.
Hồi đó, quê tôi còn chưa có điện như bây giờ, Tết Trung thu vẫn là cái gì đó thiêng liêng và được chờ đợi lắm, nhất là với lũ trẻ con chúng tôi, có được mùa chơi trăng đúng nghĩa.
Ảnh minh họa |
Trung thu đến, tâm trạng tôi rối tung cả lên với các phương án. Tôi bàn với thằng bạn thân nhất: “Sau khi ăn cơm xong tập hợp lại ở sân đình, tôi và nó sẽ có trách nhiệm một thằng cầm trống, còn một thằng đánh và đi đầu. Cô bạn hàng xóm xinh đẹp nhất được chọn rước đèn ông sao đi tiếp sau. Còn các “ông tướng, bà tướng” khác có trách nhiệm nối theo đoàn nghe trống, ngắm đèn ông sao."
Đúng như hẹn, sau khi cơm nước xong, chúng tôi tập hợp ở sân đình. Ánh trăng rằm tháng Tám sáng như gương. Sân đình dường như lung linh hơn trong tiết trời thu dịu mát. Chúng tôi đánh trống. Rồi nô đùa, nối đuôi nhau thành hàng dài. Bài rồng rắn lên mây, tùng…tùng…. rinh…rinh, rộn ràng vang xa.
Ai nấy vô cùng phấn khích. Sự náo nhiệt của đoàn rước đèn ông sao thu hút thêm được nhiều trẻ con trong làng cùng tham gia, nối thành một đoàn dài. Đèn ông sao khi đó đã tả tơi cánh cụp cánh xoè, nhưng không sao, tiếng trống vẫn còn là còn hội.
Cho đến tận bây giờ, nhớ về đêm Trung thu ấy, tôi vẫn cảm nhận được từng giọt ánh trăng đang đổ tràn lên làng quê tôi, thật lung linh huyền ảo.
Tết Trung thu ngày bé để lại cho chúng tôi nhiều kỷ niệm không bao giờ quên với những trò chơi dân gian, diễn kịch, tập hát múa, tập nghi thức đội và cả những chiêu trò mà chỉ có ở những thằng trai nghịch như quỷ mới có.
Kết thúc tập luyện, diễn kịch, chơi trò chơi, khi bụng đã ngót, bọn con trai chỉ nghĩ đến việc phải được chén cái gì đó mới hỉ hả. Bằng cách nào? Thì rủ nhau đi "ăn trộm" trái của các vườn cây trong làng. Nhà nào có cái gì ăn được, chúng tôi thuộc nằm lòng, chỉ đợi buổi tối dưới ánh trăng mờ tỏ là chúng tôi “ra tay” một cách dễ dàng. Tối nào thành quả cũng là những ổi, bưởi, hồng, mía… đủ dùng thì mới thôi.
Có vườn bị bọn tôi viếng thăm nhiều quá nên chủ nhà đã rình bắt sống chúng tôi khi “tác nghiệp”, mà bắt được thật. Một thằng bạn tôi bị tóm sống. Hình phạt quả là độc nhất vô nhị. Bác chủ vườn bắt nó đứng vào cái gầu ở đầu ròng rọc múc nước, rồi thả nó xuống giếng giữa lúc đêm tối. Bọn tôi núp từ xa tái mét mặt mà không dám ra tay cứu đồng đội hay hé miệng nửa lời. Chỉ đến khi ông bạn kêu khóc thảm thiết, van xin, hứa đủ thứ trên đời, bác chủ vườn mới kéo nó lên. Nó được thả, cả lũ cùng nhau chạy bán sống bán chết, không dám ngoảnh mặt lại.
Sẽ là thiếu sót lớn nếu tôi không kể ra đây câu chuyện chúng tôi đi “rình đôi” trên bờ đê làng cũng vào dịp này. Có một vài đôi anh chị thường là đã là cặp, hoặc là cũng được bố mẹ hai bên ướm hỏi tối nào cũng đưa nhau lên bờ đê hóng mát, tâm sự. Trẻ trâu chúng tôi chẳng hiểu các anh chị ấy nói những chuyện gì mà ngồi được lâu thế, tối nào cũng ngồi thì nói những gì nhỉ!?
Con đê ôm quanh làng tôi là để ngăn lũ con sông Cầu chảy uốn lượn quanh làng. Từ trên đê nhìn xuống làng thì con đê như thể một người cha nằm ôm trọn đứa con bé bỏng vào lòng, che chở, bình yên. Hai bên triền đê là những bụi tre rợp bóng. Các đôi như thể bảo nhau, cứ nhè vào các bụi tre mà ngồi tâm sự. Chúng tôi bí mật tiến sát lại gần núp mé bên kia của bụi tre để nghe trộm, rồi đôi khi hét thật to khiến các đôi giật mình rồi ù té chạy.
Chơi khăm hơn, chúng tôi còn nghĩ ra trò thu gom trứng gà ấp bị hỏng cất một chỗ để dành hành động. Đến tối, xác định được mục tiêu, chúng tôi phân công một thằng tiếp cận một cách bí mật rồi mang 2-3 quả trứng thối đập vỡ ra để gần mục tiêu nhất có thể, rồi ẩn nấp từ xa để quan sát.
Một lúc sau, các đôi đứng dậy một cách rất trật tự, di chuyển sang chỗ khác mà không hiểu chuyện gì xảy ra. Từ xa, chúng tôi được một phen vỡ bụng cười.
Thế rồi, tuổi thơ cũng qua đi. Tôi lớn lên, vào BCH Chi đoàn thanh niên, không phải tập tành nghi thức đội nữa. Tôi không chơi các trò nghịch ngợm trẻ trâu nữa, mà phải nghiêm túc chỉ bảo các em tập luyện. Trong làng, có cô bạn gái học cùng cũng là hạt nhân tích cực của Chi đoàn thanh niên. Hôm nào nghỉ tập sớm, tôi rủ nàng lên đê ngồi tâm sự. Hai đứa chúng tôi nói đủ thứ chuyện học hành, nói về ước mơ thi đỗ đại học ở thành phố xa xôi, được ra thành phố làm việc, được trở thành những người như thế nào tương lai.
Đôi khi nổi hứng còn ước mơ về một gia đình nhỏ với một mô hình vẽ ra theo ý muốn của mỗi đứa, đưa ra rồi tranh luận. Có khi cứ ngồi im lặng hồi lâu, chẳng đứa nào nói câu gì, chỉ nhìn xa về phía con sông đang chảy êm đềm dưới ánh trăng tháng tám sáng vằng vặc. Hình ảnh con sông lung linh huyền ảo như dải lụa uốn lượn dưới ánh trăng, nên thơ biết bao.
Những buổi tối trăng thanh gió mát ngắm trăng ở triền đê như vậy, đối với tôi khi nhớ lại, có cảm giác vẫn còn mới mẻ như ngày hôm qua và sẽ còn in dấu trong tôi trong thời gian dài nữa.
Đã đi qua gần nửa cuộc đời, ở nơi phồn hoa đô hội này, cuộc sống đã cuốn trôi bao mùa trăng. Nhưng chưa lần nào tôi tìm lại được ánh trăng rằm tháng tám như ánh trăng rằm quê nghèo tuổi thơ tôi!
Bạn của tôi ơi! Có còn ai nhớ những mùa trăng quê?./.
Nơi Trung thu đến sớm nhất Hà Nội