Nỗi nhớ bên kia đại dương
Cơm gạo xứ khác nhạt nhẽo không hương vị nắng gió đồng quê như ở nhà. Uống nước chai, nhớ vị ngọt của ly chè góc phố trưa, ngọt cả môi hôn anh và em.
Những ngày đông, tuyết bay trắng xóa bám đầy lên các cành cây trụi lá thành bao hình thù kỳ dị vẽ vào nền trời xám ngắt. Cái lạnh tím tái nhuộm màu buồn bã hết thảy mọi vật. Kẻ xa nhà, xa quê như tôi lại càng cảm thấy bơ vơ đất lạ, người cứ chùng xuống nặng trĩu nỗi nhớ. Nỗi nhớ vượt đại dương, về xứ sở xinh đẹp ấm áp quanh năm, thảo thơm hoa trái bốn mùa cong cong hình chữ S…
Tôi ra đi từ một miền quê đẹp như thần thoại, nổi tiếng với những làn điệu dân ca dịu ngọt, đắm say hồn người. Ngày xa quê, tôi là một thiếu nữ, thời gian đã xóa nhòa tuổi thanh xuân, nhưng không thể làm mờ nỗi nhớ trong tôi. Tôi nhớ những đêm trắng vào hội Xuân của làng, cùng các bạn đồng trang lứa hát với nhau đến tàn sương vẫn còn lưu luyến, vấn vương, quấn quít chưa muốn dứt ra. Tôi nhớ vị cay nồng, ấm ngọt, hồng rực môi, má của miếng trầu cánh phượng, ánh nhìn lúng liếng trao nhau của trai gái trong mối tình quê những đêm bồng bênh trên thuyền say sưa câu hát giao duyên… và em nhớ…
Em đến thành phố Bắc Âu này dù hơn hai năm nhưng vẫn chưa thể nào quên được mọi thứ ở đây. Bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông cứ luôn ngược với những gì mang theo từ quê nhà. Mùa Hè chỉ thoáng qua không kịp nhận diện, với vài sợi nắng mệt mỏi không đủ sức xuyên qua lớp mây xám dày mỏng ẩm nước. Mùa Đông thì khủng khiếp với những cơn bão tuyết nhuộm trắng đất trời, đông cứng cả ý nghĩ. Mùa xuân, mùa thu vẫn lạnh lẽo đến từng hơi thở…
Em đã thèm một giọt nắng vàng như mật nghịch ngợm, trên tóc trưa hè trong vườn nhà anh. Em mộng mị từng đêm mơ giấc cả con đường ướp hương hoa đêm thu bên anh. Em nhớ quay quất bụi mưa mùa Xuân đọng nhẹ trên hàng mi em làm anh sững sờ. Em bối rối đón nụ hôn của anh một chiều đông ấm áp…
Có những ngày cuối tuần, lạc lõng giữa dòng người đi mua sắm nơi xứ người, ước thầm được nghe một tiếng nói thân quen. Đêm về nhìn qua ô cửa kính mờ đục, mặt trăng gầy guộc xanh xao lạnh hơn tuyết giá. Xung quanh em đầy đủ mọi thứ, sao vẫn thiếu vắng đến tê tái. Chạm tay vào một nút bám. Đây là Đài Tiếng nói Việt Nam, Phát thanh từ Hà Nội…” Nước mắt lăn dài. Mẹ ơi? Con nhớ Mẹ!
“Quê hương nếu ai không nhớ. Sẽ không lớn nổi thành người… Đêm chia tay tiễn em đi, anh chẳng nói gì, chỉ láy đi láy lại câu hát và trước lúc em vào phòng cách ly trên sân ga, anh dúi vào tay em gói nhỏ - mứt gừng “…Gừng cay muối mặn…”. Em hiểu anh muốn nói với em điều gì khi xa anh, xa Tổ Quốc. Sau những khoảng thời gian vật lộn với mớ kiến thức cần dung nạp, là nỗi nhớ. Cơm gạo xứ khác nhạt nhẽo không hương vị nắng gió đồng quê như ở nhà. Uống nước chai, nhớ vị ngọt của ly chè góc phố trưa, ngọt cả môi hôn anh và em. Vào quán Mc.Donalds, nhớ quay quắt tiếng gõ lóc cóc mì gõ cùng anh ăn mùa học thi. Đi giữa phố rực rỡ đèn màu, nhớ trăng mái phố lung linh ảo huyền có anh đưa em ngắm sao đêm. Bất cứ cái gì nơi này cũng làm em nhớ, em so… chẳng đâu hơn được nhà mình. Nỗi nhớ dài mãi theo những ngày xa. Nỗi nhớ quê bên kia đại dương. Ước thời gian vùn vụt trôi để được về nhà./.