Chồng khô khan và tẻ nhạt, vợ lại khao khát yêu đương
VOV.VN -Tôi không nghĩ cuộc sống hôn nhân lại tẻ nhạt và buồn chán đến thế này. Tôi sợ rằng mình không thể tiếp tục cố gắng thêm được nữa...
Tôi đã lấy chồng được gần 2 năm, nhà chồng cách nhà tôi hơn 100 cây số. Thế nên tôi phải sống xa gia đình mình, chỉ biết có chồng và gia đình nhà chồng. Gia đình chồng tôi chuyên làm nông nghiệp, còn tôi từ bé đến giờ chưa biết thế nào là cây lúa. Được cái bố mẹ chồng tôi vẫn khoẻ, vẫn làm hết mọi việc cấy hái, không bắt tôi phải làm vì tôi không biết.
Tôi và chồng tôi trước đây học cùng trường nhưng khác khoá, khi chồng tôi ra trường thì tôi vào học. Chúng tôi quen nhau khi anh ấy học liên thông. Từ lúc quen tới khi 2 đứa quyết định tổ chức đám cưới đúng 1 năm. Và chúng tôi chỉ gặp nhau có 2 lần. Chủ yếu là trò chuyện qua điện thoại.
Ảnh minh họa |
Nói chung, chồng tôi là người khô khan, không tinh tế hay tâm lý gì. Từ khi mới cưới tôi đã thấy buồn vì chồng tôi sáng đi làm, chiều mà không có việc gì thì ngủ đến 5 giờ rồi dậy đi đánh cầu lông đến 8 giờ tối mới mò về ăn cơm. Ăn xong lại ôm cái điện thoại chơi, chơi chán thì ngủ, sáng hôm sau lại đi làm.
Nói chung lịch sinh hoạt của chồng tôi chỉ có thế, chẳng bao giờ thay đổi. Thời gian đó vì chưa xin được việc làm đúng chuyên môn nên tôi xin đi làm công nhân ở công ty cách nhà 15 cây số. Đi làm được một thời gian thì tôi có bầu. Dù mệt mỏi nhưng tôi vẫn cố gắng đi làm, kiếm ít tiền để dành đến lúc sinh con còn có tiền mà tiêu.
Suốt thời gian tôi mang bầu, chưa bao giờ chồng tôi ngỏ ý đưa tôi đi làm, cũng chẳng hỏi xem tôi đi đường có an toàn không? làm việc có mệt lắm không? Có hôm đi làm về trời mưa rét, sấm chớp đùng đùng, tôi vừa sợ, vừa tủi thân nên vừa đi vừa khóc. Đến khi về nhà thấy chồng tôi đang vào mạng chát chít với bạn bè, hỏi thăm bạn thế nọ thế kia. Hoá ra anh ấy quan tâm bạn bè chứ chẳng thiết gì vợ con mình.
Tôi không chê nhà chồng nghèo, từ trước khi cưới tôi đã xác định và chấp nhận điều đó. Tôi chỉ buồn vì sống với người chồng quá tẻ nhạt, thờ ơ và vô trách nhiệm. Từ khi sinh con tôi không đi làm công ty nữa, vì phải ở nhà chăm con. Nhưng tôi vẫn bán hàng trên mạng, cũng có đồng ra đồng vào.
Chồng tôi thì lương thấp, thế nên bố mẹ chồng vẫn lo tiền ăn uống, sinh hoạt cho vợ chồng tôi và con tôi. Chồng tôi chẳng có chí tiến thủ, không quyết tâm, không nỗ lực và vạch ra kế hoạch gì cho tương lai, cũng chẳng động chân động tay chia sẻ, giúp đỡ vợ, đỡ mẹ việc gia đình. Chồng tôi chỉ biết ỷ vào ông bà và ỷ vào vợ. Anh đi chơi thì không sao, ở nhà là buồn chân buồn tay, kêu chán, ôm điện thoại chơi rồi lăn ra ngủ.
Kiểu sống hời hợt của anh ấy cũng khiến cho chuyện vợ chồng của chúng tôi tẻ nhạt. Chẳng bao giờ chúng tôi nói chuyện được với nhau, càng không có chuyện tâm sự, thủ thỉ, tâm tình, chia sẻ với nhau những chuyện trong cuộc sống… Tôi mong chờ một bàn tay nhẹ nhàng, một cái ôm chia sẻ, một ánh nhìn trìu mến, hay một lời nói quan tâm… hay chỉ một câu “anh nhớ em”, “anh yêu em”… Nhưng càng mong chờ thì tôi chỉ càng thất vọng.
Chồng tôi chỉ mang đến cho tôi cảm giác tủi thân, bị bỏ rơi và cô đơn dù sống ngay bên cạnh chồng mình. Mỗi đêm thèm khát một nụ hôn, một cái ghì siết, một chút gì cuồng nhiệt.... Nhưng thật sự, bên anh tôi chưa bao giờ thỏa mãn.
Ngày lễ, ngày kỷ niệm nào anh cũng dửng dưng, thậm chí còn chẳng có một lời nói xuông dành cho vợ, chứ đừng nói gì đến chuyện tặng hoa, tặng quà. Từ khi lấy chồng, tôi đã khóc rất nhiều. Có khi sáng dậy thấy gối loang nước mắt của vợ, anh chỉ bảo: “Có gì mà phải khóc? Bị ngộ à?”.
Dù tôi đã cố gắng bảy tỏ cho chồng hiểu những mong muốn nhỏ nhoi của mình nhưng dường như anh không nghe, không quan tâm, nên chưa bao giờ hiểu chứ đừng nói đến chuyện thay đổi để đời sống vợ chồng được nồng ấm hơn.
Càng ngày tôi càng thấy giữa hai vợ chồng có một khoảng trống thật lớn, khó bề mà lấp được. Tôi thèm khát sự dịu dàng của một người đàn ông, sự galang, quan tâm, chăm sóc... Tôi thèm cảm giác yêu đương nồng nhiệt, cảm giác nhớ nhung, cảm giác yêu và được yêu…
Thế mà bên tôi chỉ có một người chồng ích kỷ. Đã có lần tôi nghĩ, nếu cứ sống với người chồng tẻ nhạt, khô khan và buồn chán thế này thì liệu có lúc nào đó tôi sẽ phản bội chồng không? Tôi không nghĩ cuộc sống hôn nhân lại tẻ nhạt và buồn chán đến thế này. Tôi sợ rằng mình không thể tiếp tục cố gắng thêm được nữa. Tôi muốn từ bỏ, nhưng chỉ vì thương con mà cố gắng nán lại thôi…/.