Phát ốm vì nhớ nhân tình
VOV.VN -Giá như cả đời này tôi không được biết thế nào là tình yêu thì chắc bây giờ tôi đã không phải chịu khổ sở và dày vò như thế này.
Tôi năm nay 48 tuổi. Hồi trẻ, tôi là cô gái cũng ưa nhìn, thậm chí còn được gọi là hoa khôi, và cũng có khá nhiều ngừi theo đuổi. Nhưng tôi chưa yêu ai. Đến năm 25 tuổi, tôi phải kết hôn với 1 người do mai mối và vì mẹ tôi ép buộc chứ tôi không có tình yêu với anh ta.
Hồi mới kết hôn, cuộc sống của tôi với gia đình nhà chồng rất khổ sở. Mẹ chồng và cô em chồng tôi rất ghê gớm nên hầu như bữa cơm nào tôi cũng chan nước mắt.
Rồi 1 thời gian sau vợ chồng tôi cũng được ra ở riêng. Nhưng cuộc sống riêng cũng chẳng khiến tôi vui vẻ và hạnh phúc hơn chút nào. Vì chồng tôi là người gia trưởng, ích kỷ, độc đoán và hay ghen tuông.
Từ ngày lấy anh, tôi không còn 1 mối quan hệ nào với bạn bè, thậm chí kể cả với hàng xóm. Anh tỏ ra khó chịu với mọi mối quan hệ của tôi và bảo với tôi rằng cần gì phải quan hệ với ai, họ chẳng là gì cả. Thế nên tôi gần như bị cô lập. Thậm chí muốn về thăm mẹ, tôi cũng phải xin phép anh. Anh đồng ý thì tôi mới được đi, nếu tôi cứ đi khi chưa được anh cho phép thì khi về anh mắng chửi tôi thậm tệ.
Hôn nhân như địa ngục vì chồng gia trưởng. Ảnh minh họa |
Chính vì cuộc sống quá ngột ngạt, tù túng và vì không có tình yêu nên tôi đã nghĩ đến chuyện ly hôn. Nhưng đúng thời gian đó tôi lại biết là mình có thai. Thế là vì con, tôi lại phải chấp nhận sống cùng anh để con mình có được cả cha lẫn mẹ. Với lại tôi nghĩ “gái có công, chồng không phụ”, nên tôi hy vọng nếu mình cố gắng thì sẽ vun đắp được cuộc sống gia đình hạnh phúc.
Tôi đã nỗ lực rất nhiều, toàn tâm toàn ý chăm sóc chồng con và xây dựng mái ấm. Dần dần chúng tôi cũng có với nhau tất cả 3 mặt con. Đến lúc này thì tôi hoàn toàn bỏ ý định ly hôn, tôi chỉ hy vọng sự cố gắng và cách sống của mình có thể cảm hoá được chồng, khiến anh thay đổi cách sống.
Nhưng trái với mong muốn của tôi, chồng tôi càng ngày càng gia trưởng, độc đoán và thậm chí là càng tỏ ra coi thường tôi. Thậm chí chồng tôi còn bảo rằng, nếu không có anh ta thì mẹ con tôi chẳng có cơm mà ăn như bây giờ. Anh miệt thị tôi đủ điều, nói tôi không bằng con bò, con chó, tôi vẫn được sống với anh thế này là tôi có phước lắm rồi!
Tôi rất buồn và cảm thấy thật cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Tôi đã cố gắng rất nhiều mà sao cuộc sống của tôi lại bất hạnh đến thế chứ? Tôi chỉ còn biết lao đầu vào công việc, hết việc đồng đến việc nhà, tôi làm luôn chân luôn tay, để không có thời gian mà nghĩ ngợi và buồn chán. Nhưng tôi vẫn không thể gạt ra khỏi đầu những nỗi niềm và bất hạnh trong cuộc sống của mình.
Tôi đã khóc rất nhiều, thậm chí những khi bị chồng nhiếc móc, uất quá, tôi chỉ muốn chết luôn đi cho xong. Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại có thể chịu đựng và sống chung với anh ta hơn hai chục năm trời. Tôi khao khát yêu và được yêu. Nhưng cho đến tận tuổi này, đó vẫn là điều không tưởng đối với tôi.
Nhưng rồi cuộc sống của tôi cũng đến ngày thay đổi khi tình yêu đến và cho tôi biết thế nào là hạnh phúc. Anh là 1 người cùng xóm nhà tôi, và là người rất tốt bụng, yêu thương vợ con hết mực. Cả xóm tôi ai cũng khen anh và ghen tỵ với hạnh phúc của gia đình anh. Tôi cũng quý mến anh rất nhiều vì anh sống hoàn toài trái ngược với chồng tôi.
Anh giúp đỡ, chia sẻ với tôi khá nhiều. Nhưng tôi và anh ít khi gặp nhau vì anh đi làm xa, 1 tuần mới về nhà 1 lần. Chủ yếu chúng tôi chỉ chia sẻ với nhau qua điện thoại và nhắn tin. Rồi dần dần cả 2 đều nảy sinh tình cảm và yêu nhau. Tôi ngập tràn trong hạnh phúc khi được biết thế nào là tình yêu, đúng là như nắng hạn gặp mưa rào. Tôi thấy cuộc đời mình như được hồi sinh. Hạnh phúc sao mà ngọt ngào và ấm áp đến thế.
Tôi nhớ người tình của mình quay quắt. Ảnh minh họa |
Nhưng chúng tôi yêu nhau được nửa năm thì vợ anh sinh nghi là anh đang có tình cảm với người khác và tra hỏi anh rất nhiều. Vì muốn giữ gìn gia đình nên anh đã phủ nhận tất cả và bảo rằng đó chỉ là tin đồn vớ vẩn. Từ đó vợ anh không cho anh đi làm biền biệt cả tuần nữa mà ngày nào cũng phải về nhà, trong khi đó mỗi lần đi từ nhà anh đến cơ quan phải mất 2 tiếng đồng hồ.
Thấy anh cứ phải đi đi về về như vậy, tôi rất lo vì đi đường xa nhiều như vậy không an toàn chút nào. Anh bảo với tôi rằng 2 đứa tạm thời không liên lạc 1 thời gian, không nhắn tin, gọi điện để chờ tình hình lắng xuống đã. Tôi nghe lời anh và thấy rằng đó là cách tốt nhất lúc này. Nhưng sao mà khó quá!
Anh là người đàn ông đầu tiên và duy nhất mà tôi yêu. Tôi nhớ anh quay quắt mà chẳng biết phải làm thế nào. 1 ngày tôi đã soạn không biết bao nhiêu là tin nhắn mà không dám gửi đi, đã bấm số điện thoại của anh bao nhiêu lần mà không dám gọi. Lúc nào tôi cũng kè kè chiếc điện thoại bên cạnh mình để mong chờ 1 tin nhắn, 1 cuộc gọi của anh. Lúc nào đầu óc tôi cũng chỉ nghĩ đến anh, cũng ám ảnh hình ảnh của anh và mất ăn mất ngủ, thậm chí là phát ốm vì nhớ anh.
Trước đây tôi chỉ sống trong nỗi buồn, giờ lại phải chịu đựng thêm cả nỗi nhớ. Tôi nhớ anh đến nghẹt thở, nhiều lúc cảm thấy chỉ muốn lao đến bên anh, rồi sau đó muốn ra sao thì ra, tôi bất chấp hết!
Giá như chồng tôi đối tốt với tôi hơn 1 chút, thì tôi đã không nảy sinh tình cảm với người khác. Giá như cả đời này tôi không được biết thế nào là tình yêu thì chắc bây giờ tôi đã không phải chịu khổ sở và dày vò như thế này. Tôi chẳng biết phải làm sao để thoát khỏi tình cảnh này bây giờ?./.