Tình yêu đến muộn
Tình yêu với mỗi con người là những khái niệm rất riêng biệt. Có tình yêu nồng cháy, đấy nhiệt huyết. Có những khi lại là sự chịu đựng và hy sinh.
Bất giác nhớ đến lá đơn ly hôn nằm sâu trong góc bàn, tôi hoảng hốt chạy ngay đi tìm nó, vội vàng xé đi như là sợ hạnh phúc của mình vụt bay.
Vợ chồng tôi đã có những năm tháng cực kỳ khó khăn sau đám cưới và những từ đại loại như chia tay hay ly hôn được nhắc đến rất nhiều lần. Đó là những đêm hai vợ chồng đóng sầm cửa, bắt đầu những trận chiến nảy lửa. Tính tôi ương bướng, chỉ thích gồng lên thách thức anh dù đôi khi biết rõ ràng là mình sai.
Tôi vốn là người hay để bụng, ích kỷ nên cứ chăm chăm lục tung những lỗi lầm trong quá khứ của anh mà nhắc đi nhắc lại hay đay nghiến việc anh đã từng làm tổn thương tôi ra sao. Tôi nhớ, câu cửa miệng trong mỗi khi cãi vã của tôi luôn là: "Tôi đã làm gì để khiến anh đối xử với tôi như vậy?"
Ban đầu, anh còn thường nhún nhường tôi. Nhưng tôi lại chẳng bao giờ chịu dừng bước, mà cứ thích lấn tới, mặt căng như dây đàn, không muốn dừng việc nhiếc móc anh. Rồi nhiều khi nói mà không thỏa, tôi còn động chân động tay, tát anh, lao vào giằng xé với anh. Thế nên mâu thuẫn dù ban đầu chẳng có gì, vẫn cứ bị xé ra to dần, to dần.
Lúc tỉnh táo bình tâm suy nghĩ lại, tôi đều biết mình sai, nhưng những lúc giận quá mất khôn, tôi thật không biết và không nghĩ đến việc phải kiềm chế bản thân mình lại. Và mọi chuyện chỉ tạm dừng khi anh thực sự nổi nóng, dành cho tôi một cái bạt tai. Tôi im hẳn, không nói lời nào nữa và trừng mắt lên nhìn anh đầy căm thù xen lẫn ấm ức.
Lần đầu tiên như thế, diễn ra khoảng một tuần sau đám cưới. Và tôi đã nghĩ, cái đám cưới ấy là quyết định ngu ngốc nhất trong cuộc đời mình. Tôi bừng bừng lửa giận, đi tìm giấy bút để viết đơn ly hôn. Nhưng không biết cách viết thế nào, tôi đi tìm trên mạng. Và trong lúc vừa tìm vừa suy nghĩ ấy, thì cơn giận của tôi dần nguôi ngoai.
Tôi bỗng chột dạ, sợ bố mẹ tôi buồn khi con gái mới cưới được một tuần mà đã dắt chồng ra tòa. Tôi không biết làm thế nào để rút lại lời nói của mình, thì may thay, chồng tôi lên tiếng: "Em cứ tìm đi, cứ viết đi, để anh ký. Khoảng 60 năm nữa đưa ra tòa, nhé!". Bụng tôi mở cờ, đánh trống, nhưng vẫn cố làm ra vẻ giận dữ, bỏ đấy, lên giường đắp chăn vờ ngủ.
Anh cũng đã kịp bình tĩnh lại, ai cũng biết lỗi của mình. Không ai nói xin lỗi, nhưng tôi đồng ý để anh vòng tay ôm lấy mình. Ngủ một giấc đến sáng, mọi chuyện lại nhanh chóng rơi vào quên lãng.
Nhưng tính tôi vẫn vậy. Nên những cuộc cãi vã sau đó vẫn đều đặn diễn ra khoảng đôi ba tuần một lần với kịch bản và nội dung tương tự. Tôi nhớ những hôm đến công ty với đôi mắt sưng húp, tôi giả bộ cười cười với những ánh mắt tò mò nhìn mình: "À, tối qua em thức cả đêm để xem phim "abc" ấy mà."
Và khi chuyện này cứ lặp đi lặp lại, tôi thấy mệt mỏi vô cùng. Tôi không biết cuộc hôn nhân của mình rồi sẽ đi về đầu, nếu như tình trạng ấy cứ kéo dài mãi.
Và rồi, tôi quyết định mình sẽ phải "bơ" chồng đi mà sống, để đỡ mệt hơn. Tôi dành nhiều thời gian hơn cho bản thân mình, không còn chăm chăm vào chồng nữa. Tôi cố gắng không để ý đến việc nhỏ chồng đối xử với mình như thế nào nữa, thì thấy những cuộc khẩu chiến dần bớt đi, thưa dần. Ví như tôi chẳng hờn trách khi anh về muộn vài tiếng mà không gọi điện hỏi xin ý kiến của tôi, không giận dỗi khi đến ngày quan trọng nào đó, anh có lỡ quên mất hay chỉ mua được một bó hoa nhỏ để tặng tôi...
Tôi bớt kỳ vọng hơn vào chồng, nhìn vào những mặt tốt của anh ấy để bù lại những khi anh làm tôi không vui.
Tôi sửa những điều chưa hay ở mình, điều chỉnh để có thể hòa hợp với chồng hơn và không còn gào lên mỗi khi muốn được chồng quan tâm, không gầm gừ mỗi khi anh làm tôi phật ý. Cuộc sống gia đình của vợ chồng tôi nhờ vậy mà được cải thiện hơn rất nhiều.
Những buổi sáng bình yên như sáng nay, là món quà mà tôi thường nhận được. Tôi khẽ đánh thức chồng và cô con gái dậy, việc đầu tiên là mỉm cười với nhau. Rồi cùng nhau chuẩn bị đồ ăn sáng, sửa soạn và bắt đầu một ngày mới thật tuyệt vời. Tối về, chúng tôi sẽ lại có nhau. Chỉ cần vậy thôi, là đủ./.