Vợ mệt mỏi kiệt sức mà chồng thì quá vô tâm
VOV.VN - Sống với người chồng chỉ biết bo bo chăm chăm lo cho bản thân, tôi mệt mỏi và kiệt sức quá rồi. Tôi thực sự không biết phải sống tiếp thế nào nữa.
Năm nay tôi 48 tuổi. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo túng, khổ cực. Từ nhỏ, tôi phải chịu những trận đòn roi dã man của người bố nghiện rượu. Thế nên, có thể nói, tôi lớn lên mà không có tuổi thơ.
Năm 18 tuổi, tôi xa quê để đi làm công nhân. Tôi đã sớm xác định mình sẽ bắt đầu cuộc sống tự lập tại nơi này, cách xa nơi chôn rau cắt rốn. Ra đi với hai bàn tay trắng, tôi tự nhủ nếu không làm việc thì ai sẽ làm cho mình. Vậy là tôi lao vào làm việc như con thiêu thân.
Công việc thật khó khăn, cực khổ. Ngày nào chúng tôi cũng phải lao động ngoài trời mười mấy tiếng liền. Vào làm cùng đợt với tôi có hơn 500 người nữa, nhưng công việc khắc nghiệt khiến họ bỏ về gần hết. Sau vài tháng, chỉ còn lại tôi và khoảng hơn 90 người khác. Có điều, tôi vốn là người mạnh mẽ, ham học hỏi lại thích dấn thân vào những việc nặng nhọc, vất vả.
Hơn nữa, người ta còn có nơi có chốn để về, chứ tôi thì đã nhất quyết một đi không trở lại. Bởi đợi chờ tôi ở nơi quê nhà chỉ là những trận đánh đập dã man, không nhân tính của bố tôi. Vậy là tôi tiếp tục chấp nhận và chịu đựng cuộc sống khó khăn cùng công việc vất vả nơi đất khách.
3 năm sau, tôi gặp một người đàn ông. Anh ấy là người hiền lành, nhiệt tình với công việc ở cơ quan và ngoài xã hội. Gia cảnh tôi đã nghèo, nhà anh ấy lại còn nghèo hơn. Nhưng chính tôi cũng không biết là vì yêu hay vì lý do gì khác mà chúng tôi lại quyết định đến với nhau. Sau khi kết hôn, tôi lại tiếp tục mưu sinh để chăm lo cho gia đình.
Tôi không dám so sánh hay đòi hỏi gì nhưng sao cuộc đời tôi lại bất hạnh đến thế? Lấy nhau rồi, tôi mới biết chồng mình là người tự ti, không có bản lĩnh, lập trường nhưng lại gia trưởng và thích áp đặt người khác. Anh chỉ biết hưởng thụ vinh quang mà không chấp nhận thất bại.
Ảnh minh họa |
Vốn tôi nghĩ cuộc sống khổ cực thế này thì chỉ sinh một đứa cho đỡ vất vả nên đã sử dụng các biện pháp tránh thai. Nhưng chồng tôi nói phải sinh hai con để chúng có anh, có em. Tôi nghe cũng thấy xuôi tai nên quyết định sinh thêm đứa nữa.
Vậy là khi con đầu của tôi được 6 tuổi, tôi sinh thêm đứa thứ 2, cũng là con trai. Lúc con mới được 14 ngày, tôi đã lại phải đi làm vì nếu không làm thì lấy gì mà ăn? Chồng tôi chẳng thể cáng đáng cả gia đình. Tôi vì chồng, vì con mà lao đầu vào làm việc, không hề nghĩ gì cho bản thân.
Tôi không ăn mặc đua đòi, không giao du đàn đúm, cũng chưa biết hưởng thụ một thứ gì riêng cho bản thân. Dù tôi không phải là người đàn bà kém cỏi mà cũng dáng dấp, sắc sảo, siêng năng, chịu khó, đối nội, đối ngoại tốt.
Thế nhưng, như mọi người nhận xét thì tôi là một người đàn bà yêu chồng đến nhu nhược. Tôi luôn đáp ứng, chăm lo cho chồng vô điều kiện. Vì chồng tôi là con trưởng nên bao nhiêu công việc nhà chồng từ sửa nhà cửa, bố mẹ ốm đau, cưới xin của các em chồng… tôi đều phải gánh vác.
Tôi cũng quan hệ ngoại giao để tạo cho anh một vài cơ hội để tiến thân nhưng anh không làm được. Vì chồng tôi không chịu được khổ, không vượt qua được khó khăn, trong khi cuộc sống có ai trải thảm đỏ cho mình bước đâu? Có điều, chồng tôi nghĩ là đã có tôi lo toan, gánh vác mọi việc rồi nên anh không cần phải lo lắng, cũng chẳng cần phải phấn đấu.
3 năm trước, bố chồng tôi lâm bệnh nặng. Đó cũng là thời điểm con trai cả của tôi học năm cuối đại học, phải đóng rất nhiều tiền. Nhưng tôi vẫn cố gắng vun vén để lấy tiền cho chồng về quê trông nom bố. Từ ngày biết tin bố chồng tôi ốm nặng cho đến khi ông mất, chồng tôi đã đi đi về về 6 lần.
Quê chồng tôi lại ở xa nên việc đi lại khá tốn kém. Tôi phải vay mượn thêm để lo cho anh. Nhưng chồng tôi tuyệt đối không hỏi đến những chuyện này. Dường như việc tôi lo liệu mọi chuyện đối nội, đối ngoại đã trở thành điều đương nhiên.
Người ta bảo đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm. Nhưng tôi thì xây tất cả. Tôi gánh vác kinh tế trong gia đình, việc nội trợ và cả chuyện dạy dỗ con cái nữa. Tôi hết làm lao động chân tay rồi lại quay ra chăn nuôi, buôn bán. Còn chồng tôi chẳng hề gánh vác cùng, cũng không có bất kỳ một lời chia sẻ, động viên nào.
Chẳng biết có phải ông trời phù hộ tôi không mà trong suốt ngần ấy năm, tôi chưa từng ốm nặng lần nào, chưa phải phiền đến chồng con, anh em trông nom bao giờ. Thế nhưng đến giờ, tôi thực sự mệt mỏi và kiệt sức. Do làm ăn đổ bể, hiện nay tôi nợ khoảng 1,3 tỷ. Cuộc sống vợ chồng tôi cũng bắt đầu khủng hoảng, rạn nứt.
Chồng tôi suốt ngày bắt tôi bán nhà để trả nợ nhưng tôi không chịu. Vì tôi muốn để chỗ đi về cho con cái. Giờ vợ chồng tôi còn khỏe, tôi muốn anh cùng tôi gánh vác, tính toán, quyết tâm làm ăn. Rồi dần dần, chúng tôi cũng sẽ trả hết nợ. Có điều chồng tôi không muốn. Anh bảo đó là tôi tự làm thì tôi tự chịu.
Nhưng tôi cố gắng kiếm tiền là vì chồng con chứ có phải cho bản thân tôi đâu? Giờ chồng tôi suốt ngày uống rượu, chửi bới tôi là không biết làm ăn, không làm được gì… Anh đi khắp nơi kể xấu tôi. Quá uất ức, tôi đã liều lĩnh quyết định đi bán một quả thận để lấy tiền trang trải nợ nần. Có điều, tìm người có tiền và đang cần ghép thận thật chẳng dễ dàng.
Đi nhiều nơi, tôi nhìn thấy nhiều mảnh đời bất hạnh mà vẫn cố gắng sống. Vậy là tôi lại tự sỉ vả bản thân ngu muội vì bao người phải giành giật từng giây để sống thì tôi lại có ý định tự hủy hoại bản thân. Dù cuộc sống hiện tại thật khó khăn nhưng tôi vẫn còn đồng lương hưu để sống, để lo cho đứa con thứ hai ăn học.
Suốt 26 năm qua, một mình tôi lăn lộn với cuộc sống. Chỉ vì muốn chồng không thua kém bạn bè nên tôi đã cố gắng chu cấp tất cả mọi thứ có thể cho anh. Vì quá yêu thương chồng con mà tôi lo toan, gánh vác hết mọi chuyện, làm tròn bổn phận dâu con, trọn vai trò làm vợ, làm mẹ. Cho đến bây giờ, tôi vẫn yêu chồng như thuở ban đầu.
Còn anh thì vẫn là người chồng vô tâm, vô trách nhiệm. Từng ấy năm, vợ chồng tôi sống cùng mà chưa một lần tâm sự được quá 10 phút, chưa một lần anh an ủi hay hỏi han tôi bất cứ điều gì. Đối với anh, tôi chẳng khác nào nô lệ.
Cả với 2 đứa con, anh cũng tỏ ra xa lánh. Hễ có chuyện gì là anh lại chửi mắng chúng không tiếc lời. Và giờ, khi gia đình gặp khó khăn, anh cũng chẳng hề có ý định cùng tôi gánh vác mà chỉ muốn rời đi thật nhanh để nhẹ thân anh.
Sống với người chồng chỉ biết bo bo giữ mình, chăm chăm lo cho bản thân, tôi đã mệt mỏi, rã rời và kiệt sức quá rồi. Tôi thực sự không biết phải sống tiếp thế nào nữa. Tôi chỉ mong có ai đó sẽ tiếp thêm sức lực cho tôi vượt qua mọi chuyện…/.