Cô này bỏ ăn bỏ ngủ, mình gầy xác ve ốm đau khổ luỵ, đi bệnh viện cấp cứu cũng nhắn tin cho chồng tôi rồi đưa hình ảnh lên mạng.
Tối anh vẫn gọi điện, nhắn tin cho em. Có hôm đi nhậu về nửa đêm anh gọi dặn em đi ngủ, mọi hoạt động của anh đều giống người độc thân thực thụ.
Tôi đã nói cho anh biết sự thật sau khi đã kiểm chứng được thái độ của người tình. Và tuyên bố sẽ chuyển công ty để không bao giờ phải gặp anh nữa.
Chị vội vã đi lấy chồng. Khuôn mặt đầy lo âu của mẹ, những nếp nhăn gầy guộc của bố khiến chị không thể không bước đi.
Ngày trước cũng yêu nhau cuồng nhiệt, bất chấp mọi lời khuyên của gia đình, nhưng bây giờ tôi ngộ ra đó hoàn toàn là quan điểm sai lầm.
Mỗi lúc anh cần, anh muốn, dù có bận bịu tới đâu tôi cũng bỏ để được gặp anh, có lẽ vì thế nên anh chẳng xem trọng tôi.
Trong lúc chờ anh tiến sĩ, tôi nhận lời yêu hai anh chàng cùng lúc, chưa gia đình và công việc tạm ổn.
Vợ tôi giống như một cô gái quê lần đầu tiên ra thành phố, ra chợ hết sờ tay vào túi rồi đến sợi dây chuyền, lấm lét, coi mọi người đều là kể trộm bao vây.
Lúc quen em, tôi nói gia đình mình làm nông, bản thân làm nhân viên kinh doạn bình thường, trong khi tôi là cán bộ cao cấp, có công ty riêng.
Vừa choàng tay ôm vợ thì tôi thấy Tân lù lù bước ra từ cửa phòng ngủ của vợ chồng tôi. Tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa vợ tôi và người anh em đồng hương ấy.