Chết vì nhục

... Chỉ thoáng nghĩ tới khám, kiểm tra, tôi rùng mình. Người ta sẽ lột trần lột truồng tôi ra?... Ngó trước, nhìn sau, không thấy ai để ý đến mình, tôi đứng lên, chuồn thẳng.

Nói chính xác, đây là lần thứ ba tôi ra Thủ đô, ra vì động cơ tiền, kiếm tiền cứu nhà, cứu vãn hoàn cảnh bi đát, khốn khó của nhà tôi.

Thày tôi, một ông giáo hom hem, hưu non vì căn bệnh nghề nghiệp - ho lao. Mẹ tôi cũng đau yếu luôn. Lại thêm chị gái và đứa con nhỏ, vừa quay về, chồng chị mất vì một vụ tai nạn giao thông.

Cảm giác đến Thủ đô lần này chẳng như hai lần trước, ngày học phổ thông, đi tham quan theo chương trình của trường. Thằng bạn tên Việt, người cùng làng, mấy năm ra Hà Nội làm ăn, về nghỉ Tết, khoe trong bữa rượu răng, ra Hà Nội mỗi tháng kiếm dăm triệu ngon ơ. Vừa nói, nó vừa dúi điếu ba số mới hút được vài hơi vào gạt tàn. Nhìn cử chỉ ấy mà tiếc và ai cũng hay, ấy là thói chơi ngông của kẻ lắm tiền. Tôi như chết đuối vớ được cọc, xoắn lấy và nó hào phóng gật đầu, sẽ kéo tôi đi xúc bạc.

Sau Tết, tàu xe chen chúc, xếp người như chở lợn. Thôi thì chen đẩy, đứng ngồi chồng lên nhau, nhà xe thoải mái chặt, chém khách. Ngoài thân hình to cao và cái mặt đẹp, thì tôi mang theo, chỉ có hai trăm mẹ gói ghém cẩn thận và của cả tôi nữa, tổng cộng bảy trăm ngàn - vốn liếng chuyến đi làm ăn đầu đời của một thằng trai.

Sau chặng xe khách từ quê ra, thêm tuyến xe buýt và cuốc bộ, chân tay rời rạc, vẫn chưa đến nơi. Hà Nội ồn ào, tàu xe ngược xuôi, người ta phi xe như lao vào nhau, phi lấy được, ngang ganh đua vào chỗ chết. Ô tô, xe máy thi nhau bóp còi, hối hả thả khói. Sợ nhất là lúc sang đường, tim tôi thót lại, nhắm mắt, lao bừa sang, để lại sau lưng lời rủa xả:

-        Tiên sư thằng nhà quê! Muốn chết à.

Kệ xác họ, mồm liền tai, tôi học nhanh được cách cư xử  của dân Kẻ Chợ.

Chúng tôi rẽ vào một ngõ hun hút sâu, đường nhớp nháp nước. Người cảm thấy bết bát, chỉ ước được lăn kềnh ra làm một giấc. Rồi cũng nghe tiếng thằng Việt:

- Đến rồi!

Thở phào nhẹ nhõm. Thôi rồi, đã đến! Sau bức tường cao là mấy dãy nhà cấp bốn, lợp phi bờ rô xi măng thấp tè, ngăn ra thành từng ô, như trại lính. Một bể nước tướng và giáp đó là nhà vệ sinh. Mấy dãy nhà, phòng cửa mở, phòng cửa đóng. Thằng bạn đẩy cửa một phòng, tôi theo nó vào. Trong nhà có độ dăm người, ngả ngốn kẻ nằm, người ngồi. Chẳng thấy ai đáp lời hai đứa lấy một câu. Thằng bạn thông báo như chốn không người:

- Thằng này cùng quê. Đi làm. Nó sẽ trọ ở đây!

Nói xong, thằng đồng hương vứt bịch ba lô lên phản và chỉ cho tôi chỗ giáp ngay bên cạnh. Dãy phản gỗ liền kề, chạy suốt tù tì gian nhà dài chừng chục mét, chỗ có chiếu rách, chỗ không.

- Mỗi ngày trả 10 ngàn. Trả tháng thì bớt hai ngàn. Tối mụ chủ đến thu. Thiếu một đồng, nó chửi cho ủng mả!

Sao lúc này nó chả vênh vang như khi nói ở bữa rượu quê, kiếm tiền Hà Nội dễ như bỡn. Nó nằm ườn ra và một tý đã ngáy o o…

Tôi lơ ngơ ngó qua cửa sổ. Ở mảnh đất choen hoẻn này, gia chủ vẫn hào phóng để lại khoảnh đất trồng cây khế. Nhìn cây khế, tôi lại nhớ nhà, nhớ cây khế vườn nhà. Nó trĩu trịt những quả là quả và vàng ươm. Khác với cây khế nhà tôi, cây khế kia toàn lá là lá, không thấy bóng dáng quả nào, kể cả quả non. Chắc đám người trọ, ra quả nào, vặt trụi quả đó. Nhìn cây khế, tôi lại nhớ tới cha mình, một ông giáo được xóm làng kính trọng. Dân làng một điều ông giáo, hai điều ông giáo.

Thày tôi nghỉ hưu được dăm năm. Cái nghề giáo để lại cho ông căn bệnh phổi. Chữa chạy bao năm không khỏi, cứ húng hắng ho, cứ đờm rãi nhổ. Từ khi đau ốm nặng, không mấy khi thày tôi rời khỏi căn buồng chật hẹp, ẩm thấp. Phần nghèo túng của nhà tôi cũng do phải thuốc men, viện phí chạy chữa cho ông.

Ông, một người kiệm lời, mực thước. Những điều ông hay rủ rỉ, răn dạy con cái: “Sống phải có trước có sau. Sống phải nhân đức. Sống phải ngẩng cao đầu, không có gì để hổ thẹn….”. Tại sao lúc này, trong căn nhà trọ tềnh toàng, tôi lại nhớ tới lời khuyên dạy của ông - Sống để không có gì phải hổ thẹn…. Dù hai lần con trai thi trượt đại học, tôi biết, ông vẫn hy vọng, con trai thi tiếp. Rồi ông im lặng, không biết trả lời thế nào, khi tôi bảo: Nếu thi đậu, sẽ sống bằng gì, học phí ở đâu.

Dáng ông ngồi trước hôm tôi đi, yên lặng, đờ đẫn nhìn ra sân. Bao hy vọng của ông về đứa con trai xốc vác, nay đành lơ ngơ ra Hà Nội kiếm việc.

Quê tôi vùng chiêm trũng, sống ngâm da, chết ngâm xương. Nhà tôi giờ thành nông dân không ruộng. Giữa quê lúa xanh rờn, mà nhà không thước đất. Cha tôi dân giáo học, loại không được chia, giao ruộng; chỉ có mẹ, chị và tôi được chia. Tổng cộng ba sào. Bỗng dưng cái doanh nghiệp may mặc nước ngoài ào ào về liên doanh cắm đất, ào ào về đầu tư xây dựng. Khoảnh ruộng nhà tôi nằm trọn trong khu công nghiệp liên doanh ấy. Nghe nói, doanh nghiệp bồi thường mỗi sào 36 triệu, không hiểu sao, về đến tay dân, chỉ còn 12 triệu. Sau vụ bồi thường và giải phóng mặt bằng, mấy dân làng bị bắt, bị tòa xử và đi tù, tội chống đối người thi hành công vụ, rồi cả gây mất trật tự và tý nữa không được bồi thường. Dịp ấy, tôi định cầm dao đến nhà lão chủ tịch xã nhưng chùn chân vì mẹ tôi quỳ xuống, khóc mếu, van xin thằng con là tôi.

Số tiền bồi thường vừa đủ cho cha tôi nhập viện và một vài khoản nợ trước đó. Bệnh ông nặng lên vì cảnh nhà nhận bồi thường, mà con trai cứ nhăm nhăm đòi đi đâm người, suýt thì mắc vào vòng lao tù.

***

Hà Nội ồn ào quá, náo nhiệt quá. Mới tờ mờ đất, ngõ đã inh ỏi tiếng tiếng còi và xe, cộng thêm anh đài phường oang oang tuyên truyền về chính sách kinh tế - xã hội, rồi an ninh trật tự, diễn biến hòa bình, đặt vòng tránh thai, hiến máu nhân đạo...

Mắt nhắm mắt mở, tôi loạng quạng theo thằng Việt ra bể nước. Không xô chậu, không bàn chải, hai đứa vục tay vợt nước xúc miệng, rửa mặt.

- Đồ đạc có gì quý, mang theo. Nhất là tiền ấy. Mà có đếch gì quý!

Giọng thằng bạn đay đả. Ô hay, sao nó lại cà khịa với tôi. Chính nó chẳng hênh hoang, Hà Nội kiếm tiền dễ như bỡn.
Nơi xúc tiền thằng bạn dắt tôi ra là chợ người Giảng Võ.
Mưa xuân lất phất. Chợ vắng teo. Đầu năm, ai đã mướn gọi.

Rét và đói. Bữa sáng làm ổ bánh mì ở đầu ngõ, đứng hóng khách gần ba tiếng, chẳng ma nào gọi. Còn dạ dày bắt đầu lên tiếng.

- Thôi! Kiểu này chẳng có chó nào đâu. Đi ăn, rồi về khểnh.
Tiếng thằng đồng hương làng. Hai đứa kéo nhau vào quán, làm hết chai cuốc lủi, cùng bát tiết canh đỏ lọng, đĩa lòng và hai đĩa bún tú hụ. Tổng cộng hết bốn chục, chia đôi, mỗi thằng một nửa, dù là đồng hương làng, đồng hương xóm, vẫn sòng phẳng. Đấy là thằng Việt giải thích vậy. Công nhận lòng lợn, tiết canh Hà Nội ngon thật. Lòng thì trắng hồng, ròn sừn sựt như sụn; tiết đỏ au, rắn thành cục, xắn, nhấc lên được. Chỉ phải bà bán hàng chửi khách như chửi chó và khinh khích cười, khi ai đó khen đểu cặp đào tiên của mụ. Đúng là cặp đào tiên của bà này thây lẩy, đùn đầy ra một ngực.

Người Hà Nội đến lạ, đàn bà, con gái lắm kẻ thích khoe ngực hở, bụng hở và cả đùi nữa, trắng tơn tởn như lợn cạo. Tôi mới đầu nhìn cũng ngượng, chỉ dám liếc trộm, sau, lâu thành quen, đâm ra bạo, đứng đón khách, cứ trừng trừng nhìn, cùng ngắm...

***

Trở lại buổi đầu săn việc của tôi.

Ngày săn thứ hai.

Ngày săn thứ ba.

….

Y như ngày đầu, chẳng ma nào gọi. Người ta bảo, đầu năm dân Hà Nội đi lễ chùa Hương cầu lộc, đi hội bà Chúa Kho vay tiền, … nên chẳng ai phá nhà, sửa cửa, chúng tôi đâm thất nghiệp.

Bảy trăm ngàn mang theo, cứ mỗi ngày vơi bớt đi hai, ba chục. Tôi lo lắng, sốt ruột. Đúng là cũng có một vài bận kiếm được việc, đến thông và lau chùi nhà vệ sinh tắc. Chắc Tết nhất ăn nhiều qúa, đâm tắc cống; rồi vụ bê gường tủ từ tầng bốn, tầng năm xuống, trong vụ ly hôn, vợ chồng nhà nọ chia tài sản... Vụ ly hôn, tổng cộng tôi vớ được hai trăm. Bà chủ còn “khuyến mại” tấm bánh chưng. Lâu ngày để trong tủ lạnh, nó cứng nhắc. Giờ vợ chồng bỏ nhau, chả ai còn tâm trạng ăn uống nữa.

Thằng bạn tôi, đôi bữa thấy biến đi đâu đó. Nó đi đâu nhỉ? Tôi thoáng nghĩ mà không dám hỏi. Trong một bữa ngồi quán, Việt cũng thì thầm chỉ cho tôi cách kiếm tiền của nó. Nghe nó mách, tôi đờ mặt, đỏ lên vì ngượng...

Trời vẫn mưa xuân. Mưa như vậy chợ người ai mua bán. Giữa tháng hai rồi, tôi vẫn cơ bản nằm khan ở nhà trọ. Số tiền mang theo, chẳng còn đáng bao nhiêu. Càng nằm, càng lo… lo đến thắt ruột, rỗi việc, lại mang tiền ra đếm. Đầu óc cứ tính toán, lẩm nhẩm cả ra mồm. Càng tính đếm, mỗi ngày số tiền càng vơi hụt. Nghe tôi lẩm nhẩm tính đếm nhiều quá, thằng Việt phát bẳn, gắt:

- Tính c… gì mà lắm thế!.

Nói rồi nó bỏ đi. Chả rõ đi đâu.

Ngày thứ nhất, thứ hai,…. thứ bảy, thứ tám, sau hôm thằng Việt thì thầm, mách việc cho tôi, mưa xuân vẫn rơi, vẫn lất phất, vẫn lâm thâm. Nằm khan, ngó mưa, tôi chợt nhớ tới câu thơ của ông nhà thơ Nguyễn Bính:

Bữa ấy, mưa xuân phơi phới bay,

Hoa xoan lớp lớp rụng rơi đầy.

Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ,

Mẹ bảo: “Thôn Đoài hát tối nay”.

Thấy bảo ông nhà thơ này chết vì đói, chết vì rét, ngã dúi xuống ao mà chết. Thương thay cho ông ta. Thương người, lại nghĩ đến số kiếp mình, nào có hơn gì thân phận ông ta đâu!

Ban ngày nhà trọ vắng tanh, chẳng rõ mọi người đi đâu, chỉ tối tối mới quần tụ về. Về là ngủ, hoặc cấm cảu, cắn chí nhau vì những chuyện không đâu, như mất tiền, mất quần áo, hay bai bải khất mụ chủ đến thu tiền trọ. Còn mụ chủ cứ  the thẻ chửi đám nhà quê ở trọ. Mụ bảo, dựng nhà không phải để làm từ thiện, nhà mụ phúc đức quá nhiều rồi, chả rỗi hơi đi làm công đức nữa.

Cái nhà của mụ chủ giầu tiền mà trông như chòi canh trộm, kiến trúc tây chẳng ra tây, ta chả ra ta, lòe loẹt xanh đỏ đồng bóng. Mỗi thứ tiện là từ trên tầng, mụ đứng nhòm được hết đám trọ thuê làm gì: ỉa đái hay bài bạc. Nhà con mụ này mới phất. Mấy năm trước, đây còn là làng, mụ ta cũng chổng mông lên bón phân bắc cho giống húng Láng nổi tiếng khắp vùng. Đùng một cái thành phố mở rộng, bán vườn, bán đất, nhà mụ đâm ra giàu tú hụ. Giàu xổi thành kệch cỡm, ăn nói chỏng lỏn, sặc mùi hợm của. Thằng lớn đi du học tây bằng tiền nhà không rõ hình dong thế nào, chứ cậu út, dáng rất con nhà, tóc hai lai vuốt keo dựng ngược, áo đồ hiệu, cưỡi con pê ét trắng muốt. Thấy bảo cũng đang học đại học gì đấy. Đêm đêm, cữ một hai giờ còn rú xe máy ình ỏi, gọi mở cổng. Nó đi sàn nhảy xài thuốc lắc về. Chỉ thương cho ông chồng, nhà quê chưa gột kịp, trông như thằng ở, suốt ngày cứ lom dom quét sân với lau nhà, còn đa phần thời gian là ngồi ở hiên nhà hút thuốc lào vặt và bà vợ rỗi việc, ra vào lườm nguýt.

***

Công việc mà thằng bạn mách, thỉnh thoảng lại lởn vởn trong đầu óc tôi. Cuối cùng, một sáng đợi mãi không có khách, tôi quyết định… đi. Nơi tôi đến, dù là tiết xuân mưa lất phất, người người vẫn đến đây tấp nập. Nào người đi đẻ, nhưng bà bầu ngỗn nghện bụng, nào người nhà hộ tống. Rồi đám nạo thai, vì vỡ kế hoạch. Già có, trẻ có. Đám gái mới mười bốn, mười lăm cũng vỡ kế hoạch, mang bụng đến đây nạo vét. Đứa thì nhí nhảnh, váy áo tũn tỡn cùng người yêu dìu bước, đứa thì ỉu xìu, thân nữ một mình mò mẫm tới đây kế hoạch. Tôi đến đây không phải vì nạo thai, đàn ông, ai chửa đẻ được.

Nơi đây đông vui vậy, hóa ra lại may. Nếu không, tôi chỉ còn nước chui đầu xuống đất giấu mặt vì ngượng. Tôi cũng không phải hỏi han ai, tự mò được địa chỉ cần tìm kia. Căn phòng cửa nửa đóng, nửa mở, treo lơ lửng tấm vải hoa. Bước vào phòng, thoáng nhìn thấy dăm người đang chờ: một ông chừng bốn mươi, ăn mặc nhếch nhác, dáng vẻ dân xe ôm; một vị trẻ hơn, khoảng độ hăm hai, hăm ba, mặt trắng nhởn, cộng thêm cặp kính ba, bốn đi ốp, rõ là dân có chữ, chắc một cậu chàng sinh viên; một người nữa… Tôi ngượng, không dám nhìn ngó tiếp, cụp mắt xuống. Âm thầm tôi chọn ghế trống, ngồi vào đấy. Tôi cố nghĩ, cố lẩm nhẩm để đủ can đảm ngồi đợi: "Một trăm ngàn, một trăm ngàn đồng,..."

Được một lúc có người đàn ông bước ra. Ông ta mặc áo blu trắng - nghề y. Ông ta nói gì đó, nghe như là phiếu ấy. Mấy người kia đồng loạt đưa ra cho ông ta. Đến lúc ông ta giơ tay về phía tôi, tôi ấp úng. Ông ta như hiểu ra:

- Lần đầu hả. Thế thì kiểm tra, khám. Đợi tý nữa...

Thu phiếu của mấy kẻ kia xong, ông áo blu quay vào phòng. Chỉ thoáng nghĩ tới khám, kiểm tra, tôi rùng mình. Người ta sẽ lột trần lột truồng tôi ra?... Ngó trước, nhìn sau, không thấy ai để ý đến mình, tôi đứng lên, chuồn thẳng. Thôi, tôi không dám khám đâu, không dám khám để bán tinh – cái mà người ta gọi kiểu y học, dùng để thụ tinh nhân tạo - một trăm ngàn một bận.

Tưởng việc rồi quên, mà nó cứ ám ảnh. Hai, ba tuần sau khi đứng đón khách, nghe mấy kẻ ở chợ lao động kháo nhau, chuyện đi bán máu, tôi rùng mình, lại nghĩ vụ bán tinh hụt của mình. Nghe họ nói, bán máu một lần 250 ml được trăm rưỡi. Anh bạn vốn đứng gần tôi ở chợ, hướng dẫn tận tình phương cách, địa chỉ bán máu. Cậu ta bảo, lấy phiếu loại màu xanh ấy - loại phiếu được trả tiền, có cả sữa và đường bồi dưỡng. Cậu ta hướng dẫn thêm: Mua hộp thuốc sắt, mà bồi bổ, chỉ có bốn ngàn. Rồi mỗi tháng, bán mấy lần. Sau khi kiểm tra máu xong, tếch ra ngoài làm bát phở, cố uống lấy vài ba cốc nước đá, tốt nhất là  nước muối nhạt, đỡ mệt, mà dôi máu lắm. Kiến thức dồi dào vậy, mà chính cậu ta có bận vừa bán xong, ra đến cửa, lăn kềnh ra ngất. Đi bán máu, chắc chắn không ngượng, nhưng nghe chuyện cậu ta ngất, tôi phát khiếp. Thôi, dù chết đói, tôi cũng không dám đi bán máu.

**********

Giữa tháng hai, đầu tháng ba, dạo này, mưa đã ngớt, tôi túc tắc có việc, kiếm đủ sống và dư dư chút đỉnh, gom góp gửi về nhà.

Một bà chị sồn sồn phi xe máy đến:

- Thông bể phốt không?

Quái lạ, sao nhà bà này, bể phốt hay tắc thế. Hôm qua mới thông, hôm nay lại thông nữa. Anh chàng hướng dẫn tôi cách bán máu, hăm hở treo phắt lên xe. Xè ù ù chạy luôn.

Chiều đó quãng ba giờ, tôi đang gà gật đợi khách. Buổi sáng được khách gọi - chuyển gạch vữa lên tầng tư. Làm từ 8 giờ đến 12, mỗi đứa được lít rưỡi. Khuân vác xong, anh em rủ nhau vào quán lòng lợn, mỗi người xơi vài chén, chiều đâm buồn ngủ. Đang lơ mơ, chợt có tiếng xe tạt vào, choàng mở mắt. Hóa ra là thằng bạn học phổ thông. Nó ngoắc miệng cười, hất hàm bảo, nhờ tôi, nên nó được con đề hơn triệu. Chả là hôm trước, vô tình thằng bạn thấy tôi đứng ở đây.

Thằng này số may, ngay năm đầu thi, đỗ luôn, hiện đang học năm thứ ba trường Nhân văn. Hồi cấp ba, tuy khác xã, nhưng tôi và nó chơi khá thân với nhau. Thằng bạn rủ tôi ra quán nước. Trong lúc hàn huyên, nó lại nhớ và nhắc, hôm ấy là sinh nhật của tôi. Tôi, thân phận thằng cửu vạn, sinh nhật sinh nhẽo làm gì cho rách việc, kể cả đến việc nhớ,  cũng chẳng thiết nữa. Tối về, thằng bạn làm con đề. Đảo ngược, quay xuôi ngày sinh của tôi, nó trúng luôn. Nhớ cái lộc ấy, nó quay lại, rủ bạn đi uống.

Ngồi sau xe, tôi nghe nó huyên thuyên đủ chuyện, tâm trạng phấn khởi của thằng trúng đề. Xe tạt vào quán bia hơi ồn ào ở một phố lớn, mỗi đứa làm dăm vại, ăn đến mấy đĩa rau muống xào thịt trâu và vó bò luộc. Mặt thằng bạn đỏ tía như gà chọi. Thanh toán xong, trèo lên xe, tôi tưởng nó trả về khu trọ, thằng bạn lại đèo sềnh sệch tôi đến quán mát sa. Giọng thằng bạn oang oang, làm chầu mát sa và cười hềnh hệch, loạng choạng bước. Nể bạn quá, tôi không tiện từ chối và cũng tặc lưỡi, vào cho biết. Ra Thủ đô kiếm tiền, nhiều lần nghe, nhòm bảng hiệu mát sa gie, nhưng đây là lần đầu thằng tôi bước chân vào đấy. Cái giống lao động, lại lao động phổ thông chân tay, quần quật vận động suốt ngày, gân cốt việc gì phải mát sa mát gần cho co giãn.

Thằng bạn mua hai vé, mỗi vé một trăm ngàn, khật khưỡng nó lôi tôi lên gác. Trước đó nó còn kịp dúi vào tay tôi một lít nữa. Qua cầu thang nhỏ xíu và dốc ngược, tầng hai là căn phòng rộng chừng 50 mét, chia thành từng ô, ngăn cách nhau bằng tấm ri đô lửng. Trong phòng sực nức mùi nước hoa rẻ tiền và sà phòng tẩy khăn lau người. Vừa bước chân vào, mấy cô mắt xanh mỏ đỏ ngó ra, rinh rích cười, chào mời khách. Hình như thằng bạn là khứa quen, một em gái tý tởn ngó ra, thằng bạn quàng cổ, hôn đánh chụt và vỗ đét một cái vào mông cô nàng. Cô nàng ré lên cười, cả hai như đồng loạt đổ kềnh ra sau tấm ri đô. Tôi cũng được một cô em, phải gọi là chị mới đúng, dù chị ta cố bôi trát phấn son, vẫn không giấu bớt được tuổi tác, kéo tuột tôi vào gường. Tôi chả dám nhìn mặt chị ta, chỉ đăm đăm ngó tấm ri đô.

- Ơ kìa, anh giai, à em giai… cởi ra chứ!

Tiếng nhà chị mát sa gie. Không đợi tôi, chị ta đưa tay cởi phắt hàng cúc, lột áo và kéo xoẹt phéc măng tuya quần, tiện thể hất bàn tay, mà theo phản xạ của thằng trai, tôi giơ ra giằng giữ…. Chị ta khúc khích…. Tôi còn độc chiếc quần đùi. Ngượng thay cho chiếc quần đùi của tôi, vừa cũ, vừa sỉn thâm màu sắt giặt nước giếng khoan. Xoay người, tôi úp mặt xuống gối. Bàn tay chị mát sa cứ thành thạo vuốt xoa, nắn bóp, nắn bóp cổ, nắn bóp vai, nắn bóp lưng, mông, đùi vế,…. Thằng trai tôi ngượng chín người, úp mặt, vùi thêm sâu vào gối. Chị hàng mát sa đang nắn vuốt mông, bất thình lình kéo tuột cái quần đùi của tôi. Quá bất ngờ, thằng tôi chỉ kịp giơ tay giữ hụt - chiếc quần mủn cũ, nghe tiếng rách đánh xoẹt và nhà chị mát sa cười lên sằng sặc:

- Em giai. Hôm nay chị phá trinh cho nhá.

Tiếng cười, nói nhao nhao của các cô nàng mát sa khắp lượt mấy giường giáp xung quanh.

- Giai tân à, phá, phá…..

Tiếng cười, nói đồng loạt rú rít, có cô còn nhón chân, ngó sang xem.

Tôi chỉ còn biết cắm mặt sâu thêm vào gối. Không lẽ tôi, một thằng trai, nhồng nhỗng trốn chạy ư?

Đây là lần đầu tôi gần gũi phụ nữ đến thế. Duy nhất một lần, tôi cầm tay cô bạn cùng lớp trong vở múa của đêm hội diễn văn nghệ trường.

Ngày ở quê, tôi đã nhiều lần tò mò nhìn ngó gia súc, gia cầm giao hoan, giao phối. Con gà trống hồn nhiên kêu cùng cục, mỏ giữ hờ hòn sỏi. Nó lừa con mái, lượn vài vòng, rồi bất ngờ… nhảy. Động tác ấy của gà, người ta gọi là đạp - đạp mái. Gà trống chưa đạp, gọi là gà trống tơ, như dạng loại tôi - trai tân. Tôi cũng nhiều lần nhìn thấy chó… đi tơ. Con đực, con cái, giữa ban ngày ban mặt, hồn nhiên ăng ẳng giằng kéo nhau…

Không ngờ rằng, hai mươi mốt tuổi, tôi thằng trai bị cưỡng hiếp thành đàn ông - thành đàn ông bởi nhà chị mát sa, kiêm nghiệp ca ve.

Ngay chiều hôm ấy, vào lúc nhọ mặt người, thằng Việt lầm lũi vác cái mặt sưng húp về nhà trọ. Môi nó đỏ tấy, trán u lên một cục tướng bằng quả ổi. Hỏi tại sao, đã không thèm trả lời, nó còn văng tục, rồi lên giường cuộn tròn, trùm kín chăn. Đám bạn trọ thì thầm, thằng Việt cửu vạn cho một nhà, trong khi gia chủ không để ý, nó khoắng được cái ví. Sau gia chủ phát hiện, khám túi, bắt tươi tang vật, lũ con nhà chủ xúm vào táng cho thằng Việt một trận lên bờ xuống ruộng. Tối ấy, tôi thì vì trận rượu say và mới bị cưỡng hiếp thành đàn ông, lử lả, nằm xuống là ngủ như chết, ngủ đến tám chín giờ sáng hôm sau mới dậy. Nhìn sang giường thằng đồng hương, không thấy nó đâu, không thấy cả đồ đạc của nó nữa. Thằng này đi đâu nhỉ, hay về quê, hay chuyển nhà? Sao nó không bảo tôi lấy một câu. Tôi đâm bơ vơ, không biết đi hay ở lại đây.

Ăn sáng ở quán đầu ngõ xong, móc ví ra trả tiền, tôi giật mình, ví rỗng không. Trời ơi, thằng đồng hương trời đánh, nó khoắng sạch tiền của tôi rồi!

***
Câu chuyện buổi ban đầu đi làm ăn xảy ra đã dăm năm rồi. Giờ tôi không trọ ở xóm nghèo tồi tàn ấy nữa. Tôi đã có nhà riêng, tuy không rộng rãi, nhưng có chốn đi về. Sau bao tháng ngày vật lộn kiếm sống, tôi - thằng trai quê thành kẻ dày dạn kinh nghiệm, vô khối công việc để xúc tiền... Xúc không phải năm triệu, mà mười, mười lăm triệu, hay  cao hơn nữa. Công việc lại nhàn tản, sáng sáng nhâm nhi tách cà phê, thả hồn theo làn khói thuốc, nhấn, nghe điện thoại các phi vụ làm ăn và tối tối, dập dìu tiếp khách ở một nhà hàng, hay vũ trường nào đó. Đôi khi tôi còn bay cùng khách vào Nha Trang, Vũng Tàu, phơi mình trên bãi biển lộng gió, sóng và nắng.

Nay về quê, tôi là cậu trai đẹp mã, thành đạt, sành điệu trong bộ đồ hàng hiệu, dây chuyền lủng lẳng, tóc nhuộm hai lai và mới đây thôi, sang trọng trong con xe hơi đời mới, hai chấm, trắng muốt. Giờ trong mắt dân làng, tôi là chàng trai phố, là dân Thủ đô. Họ ngưỡng vọng, thèm khát nhìn theo, thì thầm ước vọng và cả chửi rủa, ghen tị nữa.

Con trai thành đạt, thành danh, thày tôi chả ra mừng vui, chỉ đôi lần thủng thẳng: Đói cho sạch, rách cho thơm. Lừa đảo, trộm cắp, làm ăn thất đức, chả lâu bền đâu.

Tôi có trộm cắp, buôn gian bán lậu gì đâu. Im lặng, thằng trai tôi không đối lại ông bố già giáo học, chỉ quanh quẩn trong ngôi làng nghèo.

Sau buổi thằng Việt nẫng sạch tiền và bỏ đi, tôi không gặp lại nó nữa. Về làng, loáng thoáng nghe đồn: Thằng ấy vào Nam; nó hình như nghiện; rồi trộm cắp;... Tưởng chả bao giờ gặp lại, đúng buổi từ một nhà hàng sang trọng đang  cùng khách dập dìu bước ra, thằng cô hồn kia sừng sững chặn đường. Hềnh hệch nó cười:

- Ô kìa, chào đồng hương. Làm ăn khá giả quá! Nhớ thằng bạn này không? Ân nhân đây!

Một thằng người nghiện, tong teo, ngoắc mồn ra ngáp vì đói thuốc. Tôi rơi vào tình thế khó xử trước mặt khách, chỉ còn nước rút ví, móc tờ trăm ngàn, ném thằng vào mặt thằng cô hồn, kèm theo lời cảnh cáo vào tai nó:

- Cạch mặt tao ra nhé. Ân nhân gì hạng mày. Quân ăn cắp!
Thằng Việt chả thèm đối lời tôi. Cúi xuống, nó nhặt nhanh tờ tiền. Thằng nghiện hềnh hệch cười, bông dưng xoáy được tiền đi hít. Rồi chuyện tôi cũng quên, bởi hơi sức đâu mà nhớ thằng người làng nghiện. Giờ dân nghiện đầy.

Tôi vừa có chuyến làm ăn ở bãi biển Nha Trang. Khách hàng là một bà trung trung tuổi, chừng ngoài bốn chục. Lúc đi vội, tôi quên mang theo sạc pin, điện thoại mang theo thành vô dụng. Nghĩ, càng đỡ mệt, khỏi nheo nhéo quấy rầy. Sau cả tuần tắm biển, rong chơi, ăn nghỉ phố biển, bay ra Hà Nội, tôi ngủ như chưa bao giờ được ngủ. Chín giờ sáng hôm sau, tôi vẫn còn ngon giấc, thì điện thoại khua  dậy. Nhìn số gọi đến, tôi giật mình, điện thoại từ quê. Tôi vội vàng bấm máy. Tiếng chị tôi thổn thức:

- Cậu đấy à! Sao cả tuần… gọi mãi không được. Thày... thày mất rồi…!

Thày tôi mất rồi sao? Tôi rụng rời chân tay.

***

Trong bãi tha ma, người khuất đã mồ yên mả đẹp. Thắp nén nhang cho bậc sinh thành, lòng tôi thắt lại. Giá mà… giá như…

Chị gái sau lưng, thút thít khóc, nói đứt quãng:

- Tại ….cậu, mà thày… mất đấy! Hu hu…

Trời ơi, sao lại là tôi? Tại sao tôi là thủ phạm gây ra cái chết của thày tôi?

Thằng cô hồn nghiện ngập kia về rêu rao khắp làng, công việc kiếm tiền của tôi.

Gái làng ra phố làm gái, làm ca ve… không hiếm. Nhưng trai bao, đĩ đực, thì mới có tôi là một./.

Mời quý độc giả theo dõi VOV.VN trên