Mưu sinh trên rác
Một ngày quần quật mưu sinh trong hôi hám, bệnh tật đe dọa vẫn không giúp những người nhặt rác thoát ra khỏi cái nghèo đeo bám mỗi phận người!
Những cơn mưa làm cho bãi rác ở phường 5 thị xã Đông Hà (Quảng Trị) bốc lên màu khói vàng lợm, hôi nồng nặc nhưng vẫn không ngăn nổi bước chân của “đội quân” tìm kiếm rác. Công việc của họ được bắt đầu khi trời tờ mờ sáng cho đến lúc nhá nhem tối.
Những lán trại cứ nhiều thêm. Song cũng không ít gia đình không chịu được trong môi trường ô nhiễm, đầy bệnh tật nên cũng bỏ nghề, trở về quê với mấy sào ruộng! Cơn mưa bất chợt buổi chiều đã đuổi lũ quạ đen ra xa, chỉ còn lại những bóng người lầm lũi, bì bõm giữa muôn trùng… rác.
Bới rác nuôi con
Theo chân những người bới rác, chúng tôi được chứng kiến cảnh mưu sinh đầy vất vả của họ. ở bãi rác này, không chỉ có những người già, phụ nữ mà cả những đứa trẻ cơ nhỡ cũng trôi dạt về đây kiếm miếng cơm manh áo. Mỗi người mỗi mảnh đời, mỗi số phận khác nhau, song họ cùng chung cảnh: nghèo!
![]() |
Anh Hạnh lên đây cùng vợ là chị Trần Thị Kiếm, hai vợ chồng đánh vật suốt ngày trên bãi rác mới kiếm được 30 - 40.000 đồng/ngày. Chị Kiếm cho biết: “Mấy tháng trước thì đỡ hơn, nhựa bữa nay hạ xuống chỉ còn 3.000đ/kg. Làm đầu tắt mặt tối cả ngày mà vẫn phải chạy gạo từng bữa vì còn 4 đứa con đang độ tuổi ăn học”. Khi được hỏi về gia cảnh, đôi mắt anh Hạnh buồn xa xăm: “ở quê (Phú Lộc, Thừa Thiên Huế) cả gia đình có 6 miệng ăn mà chỉ có 4 sào ruộng. Quanh năm chỉ trông chờ mấy con cá trên đồng, ruộng thì làm được một vụ, bữa được bữa mất”. Gia cảnh khó khăn, cả nhà anh dắt díu nhau ra Quảng Trị lập nghiệp trong tay chỉ có… 1 triệu đồng rồi trôi dạt đến bãi rác này mưu sinh. “Mình tưởng làm một thời gian rồi đổi nghề mới. Ai ngờ đã hơn mười năm, vì kế sinh nhai mà luẩn quẩn mãi nơi hôi hám này”, anh chua xót kể.
Vậy mà gia đình anh Hạnh còn hạnh phúc hơn khối người ở bãi rác này là còn có vợ có chồng. Như gia đình chị Lê Thị Xuân (Phường 3, Đông Hà) thì một tay chèo chống nuôi 3 đứa con ăn học. Lao động cực nhọc, làm cho tấm thân còm cõi của chị lọt thỏm trong chiếc áo mưa “bảo hộ” lao động của mình! Từ ngày chồng chị mất trong một tai nạn lao động, gánh nặng mưu sinh đè lên đôi vai gầy của chị. Hàng ngày chị dậy thật sớm, sau khi lo cơm nước xong xuôi cho 3 đứa con kịp giờ đến lớp, chị lại tất tả trên chiếc xe đạp cũ nát tìm đến bãi rác. Chị tâm sự: “Cực mấy cũng chịu được. Chỉ lo không có sức khỏe mà nuôi con thôi. Cả nhà chỉ trông chờ vào mấy bao rác tui kiếm được hàng ngày. Nghỉ ngày nào thì đói ngày đó!”. Những đứa con của gia đình anh Hạnh, chị Xuân tranh thủ ngày nghỉ cũng lên đây phụ bố mẹ nhặt rác. Cả gia đình họ quần quật ngày nắng cũng như ngày mưa, chỉ mong kiếm được bát cơm qua ngày.
Dựng trại tìm rác
![]() |
![]() |
Ở khu đất này có gần chục lán trại được dựng lên. Mỗi gia đình có từ 2 - 3 người đến bãi rác này mưu sinh đều tập trung về đây ăn bữa cơm vội vàng. Hầu hết những gia đình đến đây đều phải thuê trọ ở trên thị xã. Chị Xuân cho hay: Mỗi ngày, chị phải đạp xe hơn hai chục cây số. Đi xe máy thì tiền xăng xem như gần đứt cả một ngày lượm bao chai. Còn những gia đình trong “đội quân” tìm rác như anh Thu (phường 2, Đông Hà), chị Tâm (Triệu Đại, Triệu Phong) đều phải đèo nhau gần 30 chục cây số mỗi ngày. Theo anh Hạnh, số người làm nghề nhặt rác ở khu rác này ngày một đông. Những lán trại cứ nhiều thêm. Song cũng không ít gia đình không chịu được trong môi trường ô nhiễm, đầy bệnh tật nên cũng bỏ nghề, trở về quê với mấy sào ruộng!
Cơn mưa bất chợt buổi chiều đã đuổi lũ quạ đen ra xa, chỉ còn lại những bóng người lầm lũi, bì bõm giữa muôn trùng… rác./.