Bỏ chồng vũ phu lại vướng vào người tình “hai lòng“
VOV.VN - Sau khi ly hôn với người chồng vũ phu, tôi gặp C và yêu say đắm. Nhưng nào ngờ, anh thường xuyên "bắt cá hai tay" và bỏ rơi tôi.
Tôi năm nay 40 tuổi, sinh ra và lớn lên ở 1 vùng nông thôn nghèo, suy nghĩ của người dân còn phong kiến, cổ hủ, lạc hậu. 20 năm trước, khi tôi học lớp 11 thì gia đình tôi lâm vào tình cảnh khó khăn. Bố mẹ tôi không thể cho tôi đi học được nữa nên tôi đành ngậm ngùi chấp nhận dừng lại dở dang.
Mấy năm sau có người đến xin cưới tôi. Lúc đó tôi 19 tuổi, còn anh ta 20 tuổi. Anh ta chỉ học hết lớp 5 là ở nhà làm sắt thép. Tôi nhất quyết không đồng ý vì tính ra chúng tôi có họ xa với nhau, nhưng bố mẹ tôi vẫn cứ thuyết phục tôi. Thế là tôi đành nhắm mắt đưa chân, lấy chồng mà lòng buồn rười rượi.
Chồng tôi tính tình vừa cục xúc vừa nhu nhược, nhất nhất nghe theo bố mẹ, chẳng biết tự lo nghĩ hay có chính kiến gì của riêng mình. Chồng tôi không bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng với vợ con được đến câu thứ 3. Từ chuyện nhỏ nhặt trở đi, hơi 1 chút là anh ta “nói chuyện” bằng nắm đấm.
Chúng tôi ở chung với bố mẹ chồng 3 năm thì được ra ở riêng, trên mảnh đất của 4 đời các cụ nhà anh để lại. Mọi chuyện lớn bé và lo kinh tế trong nhà chồng tôi mặc cho tôi lo liệu hết. Tôi vay mượn tiền làm vốn để làm ăn, cố gắng bươn trải, vượt qua cuộc sống khó khăn, bộn bề và vất vả.
Tôi đã sinh được 2 cháu, có trai có gái đủ cả. Thế nhưng, chồng tôi vẫn muốn sinh thêm con vì anh ta muốn phải có được 2 con trai. Tôi đã phân tích cho chồng hiểu, vì cuộc sống còn khó khăn, sinh 2 đứa rồi lo cho chúng ăn học tử tế, nên người cũng tốt rồi, nhưng chồng tôi vẫn không nghe.
Thế là tôi đành sinh thêm đứa nữa cho yên cửa yên nhà. Nhưng lần thứ 3 tôi lại sinh con gái. Thế nên cả chồng tôi và bố mẹ chồng tôi lại bắt tôi sinh thêm đứa nữa, đến khi nào đủ 2 con trai thì thôi. Tôi đành sinh thêm đứa thứ 4. Và lần này may cho tôi, cháu là con trai. Thế nên gia đình nhà chồng không còn ý kiến gì nữa.
Nhưng cũng vì sinh nhiều con mà cuộc sống của gia đình tôi càng vất vả hơn. Cả bố mẹ chồng và chồng tôi đều không đỡ đần tôi việc trông con, trông cháu. Một mình tôi vừa phải lo nuôi dạy 4 đứa con, vừa phải bươn trải kiếm sống nên vất vả không để đâu cho hết. Từ sáng tinh mơ đến tối mịt, tôi méo mặt quay như chong chóng, làm quần quật và chẳng biết nghỉ ngơi là gì.
Hơn 10 năm vừa sinh vừa nuôi 4 đứa con, lúc con ốm đau, thậm chí nằm viện, 1 mình tôi chăm sóc và cáng đáng hết. Vì lo lắng quá nhiều việc và vất vả tối ngày nên có lần tôi lỡ quên mất ngày giỗ của cụ bọn trẻ. Thế là bị mẹ chồng tôi lên nhà chửi cho 1 trận và đuổi mẹ con tôi ra đường.
Thương đứa lớn đang ôn thi để chuẩn bị thi học sinh giỏi cấp tỉnh, tôi xin mẹ chồng cho mẹ con tôi ở lại và phải xin lỗi mãi bà mới chịu cho qua. Nhiều đêm tôi chỉ biết ôm con và khóc thầm vì tủi thân. Chồng tôi cũng chẳng bao giờ đỡ đần gì, là đàn ông trong nhà mà chỉ biết sống dựa vào vợ, mặc cho tôi vất vả, cực nhọc. Đã thế, hơi 1 chút là lại sửng cồ lên và thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với tôi, với các con.
Có thời gian suốt 4 tháng trời, cứ khoảng từ 11 giờ đêm trở đi là tôi nhận được tin nhắn từ số điện thoại lạ, nội dung toàn chửi bới tôi và bố mẹ đẻ tôi với những lời lẽ rất thô tục. Vì chồng tôi không ngủ đêm ở nhà, phải ngủ ngoài xưởng để trông coi đồ nên tôi lại càng sợ. Tôi bị áp lực và khủng hoảng tâm lý khá lớn vì những tin nhắn nặc danh ấy.
Phải chịu đựng suốt 4 tháng trời, tình cờ 1 hôm tôi phát hiện ra tất cả những tin nhắn ấy là của chồng tôi. Anh ta mua sim rác để bạo hành tinh thần tôi. Tôi không thể tưởng tượng được rằng bao năm qua tôi hy sinh vì chồng, vì gia đình chồng và các con, thế mà giờ anh ta lại đối xử với tôi như vậy. Bố mẹ chồng tôi cũng đứng ra bênh vực anh ta và còn khích bác các anh chị em của chồng chửi mắng tôi. Mẹ chồng tôi còn lớn tiếng thách thức tôi: “Không ở được với nhau thì chúng mày đưa nhau ra toà đi!”.
Tôi thấy thật xót xa cho thân phận mình. Uất quá, tôi đã viết đơn ly hôn. Nhưng vì tôi đứng tên vay 3 tỷ đồng để làm vốn cho chồng làm ăn, đến khi chia tay, chồng tôi rũ sạch trách nhiệm trả nợ và buộc tôi phải trả 1 mình. Anh ta đòi chia đôi số tài sản là 2 mảnh đất mà chúng tôi đã gom góp, dành dụm để mua.
Cứ giằng co mãi chuyện trả nợ mà chồng tôi nhất định không chịu, lại ảnh hưởng đến con cái phải chịu nhiều áp lực, ảnh hưởng đến việc học tập, cuối cùng tôi quyết định chấp nhận ôm hết số nợ và 1 mình tôi phải nai lưng ra làm mà trả.
Vì sĩ diện với làng xóm và sợ mang tiếng nhận đất mà không có trách nhiệm gì, chồng tôi đã đồng ý nuôi 2 đứa con, là cháu thứ nhất và thứ 3, còn tôi nuôi đứa thứ 2 và thứ 4. Nhưng hàng tháng các cháu vẫn phải đến tìm tôi để xin tiền đóng học, rồi lại bị bỏ đói, ăn uống thất thường nên gầy yếu hẳn đi. Tôi thương con quá, bảo chúng về ở hết với tôi. Thế là giờ 1 mình tôi vừa nuôi 4 đứa con ăn học, vừa lo trả món nợ.
Sau khi ly hôn khoảng 1 năm thì tôi quen 1 người đàn ông tên là C, anh hơn tôi 5 tuổi, là khách hàng của tôi, đã có cháu nội, cháu ngoại và vợ chồng anh cũng đã ly hôn. Anh luôn tỏ ra quan tâm đến tôi và động viên rất nhiều. 1 thời gian sau anh bày tỏ tình cảm với tôi, thế là chúng tôi chính thức yêu nhau. Tôi yêu anh chân thành và tôn trọng tình cảm mà anh dành cho tôi. Cả 2 đều cảm thấy thật hạnh phúc và tiếc rằng, tại sao không được gặp nhau sớm hơn để không phải chịu đau khổ như hàng chục năm qua.
Chúng tôi yêu nhau được khoảng 1 năm thì có người nói cho tôi biết rằng anh là kẻ bắt cá 2 tay. Trong thời gian yêu tôi, anh cũng yêu 1 cô gái trẻ, chưa kết hôn lần nào và họ dự định làm đám cưới. Tôi đau khổ vô cùng và đã trách anh rất nhiều. Anh đã công nhận với tôi là có quan hệ với người khác nhưng anh lại bảo là anh không muốn mất tôi.
Tôi rất giận anh và quyết định chấm dứt quan hệ. Tôi cố gắng quên anh đi và lại tiếp tục cuộc sống của 5 mẹ con nhưng 2 tháng sau anh lại chủ động liên lạc. Anh bảo rằng cô gái kia đã đi lấy chồng, và rằng anh vẫn luôn yêu tôi, anh rất nhớ tôi và muốn nối lại quan hệ. 1 lần nữa tôi lại yếu đuối, lại tin lời anh nói và lại đến với anh.
Một năm sau, tôi lại phải chịu đau khổ khi anh nói với tôi rằng anh phải đi lấy vợ. Hoá ra anh cũng yêu người khác trong thời gian ở bên tôi và lần này thì ngày cưới của họ cũng chẳng còn bao lâu nữa. Tôi buồn bã và thất vọng vô cùng. Mới hôm qua thôi, anh vẫn nói với tôi rằng anh yêu tôi, anh muốn chúng tôi vẫn yêu nhau, vẫn quan tâm đến nhau như hơn 1 năm qua.
Tôi yêu anh nên không muốn mất anh, nhưng cũng không thể làm người thứ 3 xen vào gia đình anh được. Sao số tôi lại khổ đủ đường như thế? Bao năm qua vất vả mấy tôi cũng chịu đựng được, vậy mà không hiểu sao khi phải đối diện với chuyện này, tôi thấy mình như kiệt sức và chẳng thể gượng dậy được nữa. Tôi thật sự không biết nên làm thế nào bây giờ?/.