VOV.VN - Mới đây, nước Mỹ chính thức công nhận hôn nhân đồng giới, đã dấy lên rất nhiều ý kiến dư luận trên khắp thế giới, đặc biệt là ở Việt Nam.
Tôi cảm thấy bình tĩnh không hề cay cú, hùng hổ dù khá đau lòng. Suy nghĩ của tôi cũng không khép tội vợ vào bất kỳ phạm trù xấu xa nào.
Cô này bỏ ăn bỏ ngủ, mình gầy xác ve ốm đau khổ luỵ, đi bệnh viện cấp cứu cũng nhắn tin cho chồng tôi rồi đưa hình ảnh lên mạng.
Tối anh vẫn gọi điện, nhắn tin cho em. Có hôm đi nhậu về nửa đêm anh gọi dặn em đi ngủ, mọi hoạt động của anh đều giống người độc thân thực thụ.
Nhìn họ tay trong tay, tôi cảm giác như mình là người mẹ đợi xem mắt con dâu, một cảm giác buồn, chạnh lòng đến khó tả. Anh nói muốn tôi và cô gái ấy sống hòa hợp.
Vẫn biết “con thầy, vợ bạn, gái cơ quan” là ba thứ nên tránh nhưng tôi lại không thể đừng được máu chinh phục của bản thân với cô vợ mới cưới của bạn mình.
Tôi đi đâu, mặc đồ gì cũng bị suy diễn là đi hẹn hò, đi đọc kinh gần nhà cũng cho là có hẹn với người khác.
VOV.VN - Dù em có khóc hàng đêm, có tự khiến mình bận rộn cũng không thể nào giúp em quên anh – người đàn ông tồi tệ đã lừa dối em.
Trải qua một cuộc hôn nhân như “địa ngục”, tôi mất hết niềm tin vào đàn ông. Những cuộc tình sau này với tôi chỉ là một cuộc chơi...
Hoàn thành công trình nhưng về nhà với vẻ mặt âu lo, đến khi tôi hỏi thì anh thú nhận đã quan hệ với con gái chủ nhà và có thai.