Ngựa hoang bỏ cuộc hồng trần

VOV.VN - Tôi tuổi con ngựa. Thày bói bảo tuổi sinh tuổi dưỡng nên cứ năm ngựa nhất định đời tôi có đổi thay.

Năm con ngựa thứ ba sau khi chào đời, tôi phải lòng một gã giai hơn tôi ba tuổi. Nghe hắn rủ rê ngọt nhạt, tôi bỏ bè bạn thanh tân, bỏ cuộc chơi phơi phới hồng trần, theo gã, khấp khểnh mong xây một cái gì ghê gớm lắm. Như một lâu đài hạnh phúc hay một tổ sẻ ri ấm áp trong tiểu thuyết.

Gã giai rước tôi vào buổi sáng, trời nắng nhẹ, gần trưa thì lâm râm mấy hạt mưa không đủ ướt áo. Sau các thủ tục giải tỏa mọi nghi ngờ về những lời hứa hẹn yêu đương và chính thức thực thi lễ nghĩa, tôi được mười phút nghỉ chân trên cái giường rắc đầy cánh hoa hồng và dây kim tuyến. Tôi trút bỏ bộ váy áo lòa xòa rực rỡ để ra bờ ao theo tiếng gọi của "giặc bên Ngô". Nhiệm vụ của tôi rất rõ ràng, cọ rửa nồi niêu xoong chảo bát đũa của nhà sau khi người ta đã lấy đi hết những thứ thuê mướn. Tôi nhìn đám xoong nồi mà tay chân lẩy bẩy. Nhà tôi ngoài phố, đun than tổ ong, xoong nồi có để nửa năm mới cọ thì cũng chỉ úa vàng màu đất. Còn những cái xoong trước mắt tôi kìa... chao ôi, tôi chưa từng thấy bao giờ, nó cáu cặm tầng tầng lớp lớp những muội than, như từng vỉa than đá Quảng Ninh bọc lấy lớp nhôm mỏng. Và dầu mỡ nữa, nó dính lớp nhớp lớp nhớp.

Tôi co chân định chạy vào nhà cầu cứu gã người thân duy nhất của tôi cho đến lúc này, nhưng chưa kịp nâng gót lên thì tôi lại nghĩ, có lẽ "giặc bên Ngô" thử thách tôi chăng. Hoặc là, sau các ô cửa kia, sau các lùm cây kia, sau mấy tấm bạt chưa gỡ hết kia, đang có vô vàn đôi mắt ngó xem cái con bé má phấn môi hường sặc mùi phố thị kia có đủ sức nhập gia không... Nghĩ đến đấy, tôi dừng lại, điềm tĩnh ngồi vào giữa mớ xoong nồi bát đĩa ngổn ngang nhờn nhụa, và một bối ... rơm khô. Tôi khuân từng cái xuống cầu ao, thong thả như vừa làm vừa xem mây trôi cá lượn. Vài bông bèo cái luấn quấn đến gần rồi cuộn theo từng đám váng mỡ dạt ra xung quanh chân tôi. Có cái muôi nhôm, tôi tỉ mẩn cạy từng vỉa bồ hóng bên ngoài xoong nồi. Vừa làm, tôi vừa thả đầu mình trôi theo đám bèo cái, thầm nghĩ, đám bèo lạ thật, trông như bông hoa xanh trôi trên mặt nước, thêm vết dầu mỡ loang loang theo sóng dưới từng vết khua tay của tôi, những bông hoa trở nên thật điệu đà và duyên dáng. Trong đầu tôi lập tức nảy ra một ý nghĩ đặc biệt thú vị.

Tôi ngó lên trên bờ ao, mẹ chồng tôi vừa quét sân xong, dựng cái chổi xể ở gốc cây khế, tôi lên bờ, cầm cây chổi xuống bậc cầu ao, bẻ một nắm nan chổi. Và rất nhanh, tôi vơ được một vốc đầy bèo cái. Tôi ngồi ngắt từng bụi rễ bèo cái ra, nắn nót vuốt từng cánh bèo, cắm lên các nan chổi xể, trong chốc lát, tay tôi có một bó hoa xanh mượt, rắc thêm vài giọt nước lên cánh hoa, trông như sương mai lấp lánh, tôi sung sướng nhìn thành quả của mình mà không hề hay biết, một trong số những cái xoong nhôm tôi đang cọ đã dập dềnh trôi ra xa cầu ao, xa cái bậc đá tôi đang đứng.

Đứa cháu chạy chơi ngoài sân nãy giờ gọi giật giọng:

- Cô, à thím, cho cháu bó hoa đấy nhá...

- Cháu nữa, mợ cho cháu nữa...

- Cháu cơ... cho cháu cơ...

Tôi run rẩy với những đại từ mới mẻ bọn trẻ gọi tôi, mới hôm qua chúng gọi tôi bằng "cô", nay đã thành thím thành mợ... Cố giấu kĩ mọi run rẩy, tôi quay về phía bọn trẻ cũng là lúc mẹ chồng tôi xuất hiện bên cầu ao với đôi mắt hình quả trám. Không nói không rằng, mẹ chồng tôi giơ sào ra khều cái xoong đã trôi ra gần giữa ao. Mặt tôi nóng bừng, hai mắt hoa lên, chao đảo cùng những vệt sóng ao đang càng lúc càng dồn về phía tôi.

Đêm ấy tôi không ngủ trong khi gã người thân duy nhất của tôi nằm ngáy khò khò bên cạnh vì say rượu. Tôi lo lắng sợ mình mất điểm với nhà chồng, tôi tủi thân vì cô đơn và lạnh lẽo, tôi nghĩ đến cuộc sống tự do phóng khoáng đầy thú vị mà tôi vừa mới đánh mất sau cái gật đầu vội vã trước những lời đường mật của gã giai này. Tôi hận tôi. Hận gã. Rồi nhắm mắt cho nước chảy tràn trên gối, cố nén tiếng khóc không cho bật ra ngoài.

Tinh mơ ngày hôm sau, tôi thức dậy ngay khi nghe tiếng bước chân của mẹ chồng và tiếng cửa mở ken két. Tôi nhắc mình phải dậy sớm kẻo bị chê lười biếng. Tôi lẽo đẽo theo mẹ chồng ra sân, định cầm chổi quét sân nhưng sân sạch tinh tươm. Thấy mẹ chồng cầm cái rổ sề rõ to đi về phía vườn, tôi rụt rè:

- Mẹ đi đâu vậy, có cần con giúp gì không?

Mẹ chồng nhìn tôi từ đầu đến chân với đôi mắt hình tam giác, rồi khẽ bảo:

- Mẹ đi hái đậu, con ra làm gì, bẩn hết váy áo...

Tôi giật mình, bộ váy ngủ cô dâu gợi cảm còn nguyên trên người. Còn mẹ tôi, quần chùng, áo dài kín đến tay, chân đi ủng nhựa, đầu đội nón có quai bằng khăn mùi xoa kéo che kín mặt. Thêm một lần nữa, tôi nóng ran người, xấu hổ đến nỗi chỉ mong đất nứt ra để chui xuống. Lấy hết can đảm, tôi quay trở vào buồng, thay quần áo rồi ra vườn hái đậu.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy giàn đậu cô ve, sương sớm còn đọng đầy trên lá, ban mai rọi xuống, đẹp hơn trong tiểu thuyết ngàn vạn lần. Một vài con bướm dập dờn vỗ cánh. Tôi đi sau mẹ, chăm chú nhặt từng quả đậu mỡ màng, căng mẫm, đong đưa dưới nách lá. Vừa hái đậu, tôi vừa lan man chuyện và chăm chú để ý những đổi thay trong từng câu nói của mẹ chồng. Đi hết một luống đậu dài, bà vòng lại để hái luống thứ hai. Tôi giật mình vì tiếng thở dài rất mạnh, kèm đó là câu nói như cố gắng kìm giữ cơn nóng giận trong cổ họng:

- Mấy quả đậu mẩy hạt, mẹ để làm giống, con vặt hết rồi...

Thêm một lần tôi rụng rời chân tay, sợ hãi và xấu hổ đến phát khóc. Giá có một mình, chắc tôi đã giơ tay lên đấm bồm bộp vào đầu mà gào lên cho chính mình nghe rõ, tại sao cái đầu tôi không khi nào chịu đứng yên một chỗ để nghe, nhìn, cảm, thấu. Nước mắt tôi gần như trào ra khỏi đôi bờ mi căng mọng sau một đêm mất ngủ. Tiếng mẹ chồng tôi thong thả rót vào tai tôi từng âm từng âm rành rọt:

- Con giống mẹ ngày xưa, như một con ngựa hoang vậy, chẳng khi nào ý nghĩ chịu đứng yên, có đôi khi nó dắt mình đi đâu mà không biết ấy...

Tôi còn chưa nghe mẹ nói hết câu thì cái gã say rượu nằm cạnh tôi đêm qua đã sừng sững giữa hai luống đậu:

- Cho con hái đậu giúp mẹ với.

- Anh có gắn được lên cây cái mớ đậu giống vợ anh vừa hái cho tôi thì gắn, chứ tôi hái đủ rồi...

Mẹ vừa nói vừa cười khiến nước mắt tôi không còn đứng yên được nữa, chảy tràn lên má.

Hình như những giọt nước mắt ấy đã khiến tôi bớt thả rông những ý nghĩ của mình hơn trong bất cứ việc gì... Tôi bắt đầu học cách thuần hóa ngựa hoang từ hôm ấy./.

Mời quý độc giả theo dõi VOV.VN trên

Tin liên quan

Thăm trại ngựa lớn nhất miền Bắc
Thăm trại ngựa lớn nhất miền Bắc

VOV.VN -Nằm ở thị xã Sông Công, tỉnh Thái Nguyên - trại ngựa Bá Vân hiện đang nuôi nuôi dưỡng, bảo tồn và lai tạo những giống ngựa quý...

Thăm trại ngựa lớn nhất miền Bắc

Thăm trại ngựa lớn nhất miền Bắc

VOV.VN -Nằm ở thị xã Sông Công, tỉnh Thái Nguyên - trại ngựa Bá Vân hiện đang nuôi nuôi dưỡng, bảo tồn và lai tạo những giống ngựa quý...

Con ngựa màu xanh…
Con ngựa màu xanh…

VOV.VN - Cánh rừng đang cháy kia, cái cây nó từ màu xanh, chuyển thành màu gì? Con ngựa nhà bố cũng thế thôi.

Con ngựa màu xanh…

Con ngựa màu xanh…

VOV.VN - Cánh rừng đang cháy kia, cái cây nó từ màu xanh, chuyển thành màu gì? Con ngựa nhà bố cũng thế thôi.

Họa sĩ Lê Trí Dũng: Người thổi hồn cho ngựa Việt
Họa sĩ Lê Trí Dũng: Người thổi hồn cho ngựa Việt

VOV.VN - Đã 30 năm nay, Họa sĩ Lê Trí Dũng luôn trăn trở, tìm tòi với hình ảnh con ngựa của Việt Nam.

Họa sĩ Lê Trí Dũng: Người thổi hồn cho ngựa Việt

Họa sĩ Lê Trí Dũng: Người thổi hồn cho ngựa Việt

VOV.VN - Đã 30 năm nay, Họa sĩ Lê Trí Dũng luôn trăn trở, tìm tòi với hình ảnh con ngựa của Việt Nam.

Vạn lý độc hành – Ngựa trong tranh Đỗ Đức
Vạn lý độc hành – Ngựa trong tranh Đỗ Đức

VOV.VN - Bằng trải nghiệm của mình, họa sĩ Đỗ Đức vẽ nên thân phận của ngựa với dáng  vẻ lầm lũi, qua đó để nói đến kiếp người.

Vạn lý độc hành – Ngựa trong tranh Đỗ Đức

Vạn lý độc hành – Ngựa trong tranh Đỗ Đức

VOV.VN - Bằng trải nghiệm của mình, họa sĩ Đỗ Đức vẽ nên thân phận của ngựa với dáng  vẻ lầm lũi, qua đó để nói đến kiếp người.

Chuyện con ngựa trong văn hóa Đông - Tây
Chuyện con ngựa trong văn hóa Đông - Tây

VOV.VN - Hình ảnh con ngựa xuất hiện từ rất sớm trong các nền văn minh thế giới. Tuy nhiên, mỗi nơi lại có cách thể hiện khác nhau.

Chuyện con ngựa trong văn hóa Đông - Tây

Chuyện con ngựa trong văn hóa Đông - Tây

VOV.VN - Hình ảnh con ngựa xuất hiện từ rất sớm trong các nền văn minh thế giới. Tuy nhiên, mỗi nơi lại có cách thể hiện khác nhau.

Giáp Ngọ - Hình ảnh con ngựa trong thành ngữ, tục ngữ
Giáp Ngọ - Hình ảnh con ngựa trong thành ngữ, tục ngữ

VOV.VN -Dựa vào sự quan sát con vật gắn với tâm lý văn hóa, người Việt Nam có nhiều thành ngữ, tục ngữ có sử dụng hình ảnh con ngựa

Giáp Ngọ - Hình ảnh con ngựa trong thành ngữ, tục ngữ

Giáp Ngọ - Hình ảnh con ngựa trong thành ngữ, tục ngữ

VOV.VN -Dựa vào sự quan sát con vật gắn với tâm lý văn hóa, người Việt Nam có nhiều thành ngữ, tục ngữ có sử dụng hình ảnh con ngựa

Con đứng là con...ngựa
Con đứng là con...ngựa

VOV.VN - "Con ngựa lúc ăn cũng đứng, lúc ngủ cũng đứng à? Lúc ngựa nằm là lúc nó sắp vào nồi thắng cố rồi!"

Con đứng là con...ngựa

Con đứng là con...ngựa

VOV.VN - "Con ngựa lúc ăn cũng đứng, lúc ngủ cũng đứng à? Lúc ngựa nằm là lúc nó sắp vào nồi thắng cố rồi!"