Hà Nội se lạnh, 23 tuổi có ai đang hò hẹn với những chông chênh?
VOV.VN -Hà Nội mùa này bắt đầu sang thu, cơn gió lạnh đầu mùa đánh thức, ơ kìa tuổi 23, lại một mùa nữa đã qua, nhưng em đã có gì và làm được gì?
Hơn một năm về trước, lúc mới ngót nghét tuổi 22, khi còn rong ruổi trên các giảng đường đại học, đang ngáp ngắn ngáp dài, vẫn luôn mong chờ ngày mình đến tuổi 23 ra trường để bước vào cuộc sống.
Từ cánh cổng trường đại học, nhìn ra thế giới bên ngoài, thấy nhiều mộng mơ và hoài bão, thấy những kế hoạch hoàn hảo để tạo nên một tuổi trẻ đáng nhớ.
Ảnh minh họa. (KT) |
Và rồi, tuổi 23 ập đến lúc nào không hay!
Tuổi 23 là khi dù sẵn sàng hay chưa, cũng vẫn phải bước ra thế giới ngoài kia để bươn chải cuộc sống. Tuổi 23 là khi ước mơ không đánh thuế, nhưng cũng chẳng dám mơ nhiều vì sợ thất vọng càng nhiều hơn.
23 là tuổi muốn xây lại cả thế giới, nhưng rồi chợt nhận ra sức mình có hạn. Là khi muốn làm tất cả nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, thấy đơn côi trên con đường đi đi tìm lối thoát của những suy nghĩ mung lung.
23 tuổi, sợ thất nghiệp hơn thất tình, chợt nhận ra tiền không thể tạo nên tình yêu, nhưng tình yêu cần được nuôi sống bằng cả vật chất. Ở cái tuổi ấy, người ta hoang mang với những ngã ba đường, chọn đi trên những con đường bằng phẳng nhưng nhạt nhẽo hay quyết tâm mạnh mẽ quăng mình vào những thử thách, đôi khi có cả mạo hiểm để được sống hết mình?
23 tuổi, cái tuổi ẩm ương gì đâu, mà thấy trời se lạnh đầu mùa, cũng lấy lòng buồn khó hiểu. Là chẳng lớn, nhưng cũng không còn bé. Là cái tuổi đứa 1 nách cắp con, một tay bán hàng online, đứa lăng xăng chạy khắp nơi tìm việc, đứa hoang mang với những lần nhảy việc nhiều hơn cơm bữa, đứa nằm dài kệ đời trôi qua, đứa lại tung hoành ngao du với những chuyến đi ngang dọc.
23 tuổi là khi đứa nhìn bạn bè công việc ổn thỏa mà thấy lòng có chút ghen tị, là khi gồng mình chạy đủ mọi việc rồi lại tự trách đã quá khắt khe tệ bạc với bản thân.
Tất cả như vậy, 23 tuổi, cái tuổi như một bản nhạc xô bồ, lúc thế này, lúc thế khác. Mung lung, mơ hồ, đôi khi thấy lạc lõng cô đơn.
23 tuổi, khi những mối quan hệ cũng chênh vênh quá đỗi.
Tình yêu thời áo trắng, giảng đường có người đã xếp gọn vào một ngăn ký ức. Rảnh rỗi bỏ ra phủi bụi, ngắm nghía, rồi lại bật cười vô thức khi nghĩ về kỷ niệm những ngày đã qua.
Những mối quan hệ mới chóng vánh, thân thiết nhanh rồi cũng bị gạt đi bởi những vệt mờ loang loáng, bị khuất lấp bởi những mối bận tâm khác. Những mối quan hệ xã giao giả lả, cười nói cả ngày, rộng rãi đến thế, nhưng khi cần, cầm điện thoại trên tay lại thấy không có ai để gọi.
23 tuổi, có lẽ bất cứ ai đó cũng có đôi lần bị rơi vào hố cô đơn, cảm thấy mình lạc lõng giữa cả những gương mặt thân quen.
Là khi thay vì những quán xá đông đúc, nhộn nhịp, đôi khi thèm một góc phố nhỏ yên tĩnh, để mặc cho suy nghĩ được dạo chơi theo ý thích.
23 tuổi, hoang mang thật đấy, nhưng cứ một lần nữa thử tin rằng, qua cơn mây mù kia, trời sẽ lại sáng. Tuổi trẻ là để sôi nổi, để thử và mạo hiểm.
Một cuốn sách đã từng viết rằng, thanh xuân là quãng thời gian để con người nhớ nhung, hoài niệm. Khi bạn ôm khư khư nó trong lòng sẽ chẳng đáng 1 xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay đầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa./.
Chia tay rồi cũng đừng vội yêu...