Phải chăng tình nghèo mới có nhau
VOV.VN - Cuộc sống đầy đủ sung túc về vật chất có song hành cùng hạnh phúc gia đình hay chăng tình nghèo mới có nhau ?
Tôi và chồng lấy nhau đến nay cũng được 10 năm rồi. Khi đó, tôi 22 tuổi, còn anh 23 tuổi. Tôi quyết định lấy anh vì thấy anh hiền lành, chất phác, thật thà. Hơn nữa, chúng tôi nói chuyện cũng rất hợp nhau.
Cưới được 1 năm thì tôi sinh cháu đầu. 2 năm sau, do lỡ kế hoạch nên tôi sinh tiếp cháu thứ 2. Cả 2 cháu đều là con gái. Hồi mới cưới, chúng tôi đều không có nghề nghiệp mà chỉ làm ruộng và chăn nuôi nên kinh tế gia đình rất thiếu thốn. Sau vài năm, chồng tôi bắt đầu học hỏi bạn bè rồi tự mình buôn bán. Chồng tôi là người có năng khiếu, có duyên buôn bán, lại biết tính toán và tiết kiệm nên chẳng mấy mà vợ chồng tôi đã có được 1 số vốn nho nhỏ. Sau đó, nhờ vay mượn thêm mà chúng tôi đã dựng được 1 căn nhà 2 tầng có 3 gian. Chồng tôi chẳng những không nghiện ngập, rượu chè, cờ bạc… mà còn tu chí làm ăn. Tôi thấy mình thật hạnh phúc khi lấy được người chồng như thế.
2 năm trước, kinh tế gia đình tôi đã khá lên rất nhiều, có của ăn, của để. Anh em, bạn bè đều khuyên tôi nên sinh thêm con cho có nếp, có tẻ. Ở cái tuổi 30, 31, việc sinh con của tôi đã chẳng còn dễ dàng như xưa. Có điều, tôi nghĩ nếu không có con trai thì chồng tôi sẽ buồn, thậm chí có thể quan hệ với người khác để sinh con nữa. Vậy nên, tôi lại cố sinh thêm 1 lần. Năm ngoái, con của chúng tôi chào đời nhưng lần này, vẫn là bé gái. Tôi biết chồng buồn nhưng nghĩ con nào cũng là con, rồi anh ta cũng sẽ hiểu thôi. Vốn chồng tôi ngoài việc đi buôn và làm nghề nhạc hiếu thì đã không hề đụng tay, đụng chân vào bất cứ việc gì trong nhà. Nhưng để bù đắp cho chồng khi không có được con trai như mong muốn, tôi lại càng ra sức chăm lo việc nhà cửa, đồng áng, nuôi con và chăm sóc bố mẹ chồng đã ngoài 70 tuổi. Tuy công việc vất vả nhưng tôi vẫn thấy thoải mái và hạnh phúc vì vợ chồng tôi chung sống được 10 năm rồi mà chưa bao giờ xô xát hay cãi vã. Mọi người xung quanh thường bảo tôi sao phải chiều chồng thế làm gì? Nhưng tôi lại nghĩ chiều chồng, chiều con mình thì có đi đâu mà thiệt.
Ảnh minh họa |
Vợ chồng tôi đã từng có dự định mua xe ô tô cho chồng tôi đi làm đêm hôm khỏi sương gió nên cũng gắng sức để dành tiền. Ấy vậy mà cách đây 8 tháng, bỗng dưng chồng tôi lại hỏi: “Nếu có người con gái nào đó tặng cho anh 1 số tiền để mua xe, vợ có cho anh lấy không?” Tôi nghe mà chẳng hiểu anh hỏi lấy tiền hay lấy người? Có điều tôi nghĩ chắc là anh đang trêu tôi. Vì tôi mới nghe con gái được con trai cho tiền mua thứ này, thứ nọ, chứ ai đời lại đem tiền đi cho trai? Vậy mà vài ngày sau, chồng tôi cùng 1 người phụ nữ đi mua xe. Tất nhiên là cả gia đình tôi không hay biết gì. Tôi chẳng biết cô ta đưa cho chồng tôi được bao nhiêu tiền vì thực ra, gia đình tôi cũng có gần đủ số tiền mua chiếc xe như vậy rồi. Có điều, cô ta ra điều kiện là chồng tôi phải có trách nhiệm với cô ta, giúp cô ta sinh con. Sau khi đem xe về nhà, chồng tôi đã ngang nhiên công khai chuyện đó với toàn thể gia đình. Tôi như đột quỵ giữa nhà. Tôi không ăn, không ngủ được suốt mấy ngày liền. Tôi chẳng thể tin được những gì chồng mình nói là sự thật. Khi biết chuyện, mẹ và em gái tôi sang để hỏi rõ ngọn ngành nhưng anh ta viện lý do đi vắng, không gặp. Anh em đằng ngoại ai cũng thương tôi nhưng chẳng làm gì được. Sau vài ngày, tôi định viết đơn ly hôn ngay nhưng chồng tôi xin lỗi và hứa sẽ không bỏ vợ, bỏ con. Tôi nghĩ thương 3 đứa con còn quá nhỏ, chưa biết chuyện gì đang xảy ra. Hơn nữa, nếu đường ai nấy đi, chắc chắn tôi không đủ khả năng nuôi tất cả các con nhưng tôi lại không nỡ bỏ đứa nào lại. Vậy là tôi vẫn chưa thể ly hôn.
Tôi chẳng biết cuộc hôn nhân này có thể duy trì được bao lâu nữa. Từ khi chồng tôi có người mới, cuộc sống của gia đình tôi như đảo lộn. Tôi nhẫn nhịn nhiều lắm nhưng vẫn xảy ra tranh luận, cãi vã. Những lúc như thế, anh ta lại lên ô tô để đến với cô gái kia. Cuộc sống của tôi cứ dần dần tẻ nhạt. Có nhiều đêm, tôi muốn dùng tình cảm để níu kéo chồng nhưng rồi lại nghĩ làm thế chẳng được gì, lại còn khiến anh ta khinh thường mình. 8 tháng nay, chồng tôi luôn kiếm cớ để đi với cô gái kia, bỏ mẹ con tôi ở nhà. Kể cả khi nói chuyện với tôi, anh ta cũng luôn nhắc đến cô gái đó. Và thế là chúng tôi lại cãi nhau.
Khi lấy nhau, chúng tôi chẳng khá giả gì nên đám cưới chỉ làm đơn giản. Vì thế, tôi luôn ao ước, sau khi lấy nhau được 10 năm, sẽ làm chút gì đó để kỷ niệm. Vậy mà ngày kỷ niệm ấy, anh ta đi đến tận 11 giờ đêm mới về. Dù rằng trước đó, tôi đã bảo anh ta về sớm. 8/3 tôi cũng chẳng nhận được bất cứ lời chúc nào từ chồng. Tôi buồn chán nên đi xem bói thì anh ta chửi tôi là đồ đồng bóng, hâm dở. Còn cô ta bảo anh ta đưa đi xem bói thì anh ta chẳng ý kiến gì. Trong danh bạ của anh ta, tôi là “vợ”, còn cô ta là “vợ yêu”. Cô ta mua cái gì chồng tôi cũng khen đẹp. Nấu món gì chồng tôi cũng thấy ngon. Còn tôi lúc nào cũng bị chê bai vì tôi là kẻ vừa hèn vừa không có tiền. Có nhiều đêm, tôi nằm cạnh chồng mà nước mắt cứ trào ra. Có điều, chồng tôi chẳng hề hay biết. Tôi vui hay buồn anh ta vẫn ngủ yên. Tôi cảm thấy chán nản vô cùng và lại 1 lần nữa đề cập đến chuyện ly hôn. Chồng tôi bảo sẽ chẳng bỏ ai, còn nếu tôi muốn bỏ thì anh ta cũng sẽ chấp nhận. Thế nhưng nếu tôi ly hôn thì có khác nào tự tạo điều kiện và cơ hội cho họ danh chính ngôn thuận đến với nhau? Còn cố níu kéo thì lúc nào tôi cũng thấy mệt mỏi, đau khổ và nhục nhã. Tôi chẳng biết giờ đây phải quyết định như thế nào nữa./.