Vợ đòi ly hôn vì chồng bất tài, vô dụng
Tôi chợt thấy sợ hãi, sợ mất em vì còn yêu em rất nhiều. Tôi quỳ xuống xin tha thứ nhưng em nói muộn rồi.
Tôi và em lấy nhau đến nay đã được 7 năm. Tôi sinh ra trong một ra đình không hạnh phúc, bố không chịu làm ăn gì, suốt ngày rượu chè, bài bạc, gái gú thâu đêm suốt sáng. Còn em ngược lại, xinh đẹp, hiền dịu, sinh ra trong một gia đình đại gia ở vùng, em rất giản dị, hòa đồng, không ăn chơi mà rất thương người, hay giúp đỡ người khác. Đặc biệt tôi là một học sinh cá biệt, còn em lại học rất giỏi, năm nào cũng là học sinh xuất sắc của trường. Khi học đại học, có rất nhiều người để ý, theo đuổi, thậm chí cả thầy giáo mới ra trường cũng si mê em. Em luôn khéo léo từ chối tất cả sự quan tâm của mọi người, giữ khoảng cách và cư xử đúng mực.
Trong 4 năm học, em luôn được học bổng loại giỏi, có nhiều giấy khen trong các hoạt động xã hội và học tập. Em cũng là người duy nhất được kết nạp Đảng trong các sinh viên của trường. Ra trường, với bằng đỏ trên tay em xin việc khá vất vả bởi công việc của em chỉ có thể làm trong các cơ quan nhà nước, chỗ muốn nhận em thì lại đòi hỏi rất nhiều tiền. Gia đình em hoàn toàn có thể lo được nhưng em không muốn bố mẹ phải tiêu những đồng tiền mồ hôi công sức vào những chỗ không chính đáng. Với lại đồng lương công chức em sẽ không thể trả nổi số tiền bố mẹ đã lo cho nên em từ chối.
Em quyết định không xin việc nữa mà chuyển hướng kinh doanh, thời gian này chúng tôi kết hôn. Tôi và em thuê nhà ra ở riêng, em bắt đầu lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Với số tiền mừng cưới chưa đầy 10 triệu đồng, đến nay số vốn lưu động và tự có của em đã lên đến tiền tỷ, đó là chưa kể đến những số tiền mà tôi phá phách, ăn chơi lên tới hàng trăm triệu mỗi năm. Tôi là một người chồng chẳng ra gì, thừa hưởng tất cả đức tính của bố, không quan tâm đến em, không giúp đỡ em bất cứ việc gì trong nhà. Tiền bán hàng tôi không đưa cho em mà giữ lại để ăn chơi.
Em là một người phụ nữ chu toàn, biết đối nhân xử thế, chăm lo cho gia đình chồng từng li từng tí. Chị gái tôi lấy chồng nhưng vẫn ở nhà bố mẹ đẻ, ngày sinh đẻ chị bảo mẹ nghỉ việc ở nhà bế con rồi chị sẽ đưa tiền sinh hoạt cho mẹ. Chị nói lời mà không giữ lời, được một năm chị chẳng những không đưa cho mẹ đồng nào mà còn kêu nuôi mẹ tốn, bắt mẹ phải đóng tiền mua thức ăn, tiền điện, tiền nước. Mẹ tôi sốc phải đi cấp cứu.
Em biết chuyện, khóc vì thương mẹ và xin lỗi mẹ vì không quan tâm đến nơi đến chốn, rồi mỗi tháng em đưa cho mẹ một khoản để chi tiêu. Tôi cảm thấy vô công rồi nghề mãi cũng chán, đòi em cho đi học lái xe, em khuyên bảo tôi không được nên đành đồng ý vì tôn trọng chồng. Tiền học thì ít mà tiền ăn chơi thì nhiều, tôi học xong đi làm một thời gian thấy ngại việc, vất vả mà tiền không đủ tiêu xài nên nghỉ việc ở nhà để đỡ đần em.
Thực tế, tôi chẳng giúp em được việc gì. Cửa hàng của em như một siêu thị thu nhỏ, khách rất đông, em lại là người có duyên, cởi mở nên khách rất quý. Tôi yêu em như một người điên, ghen với tất cả những ai cười nói với em mặc dù biết em tế nhị, khéo léo và quan trọng là rất chung thủy. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy em thật quá hoàn hảo, không có nhược điểm gì để phải kêu ca phàn nàn. Bao lần tôi chơi bời thâu đêm suốt sáng, uống rượu về kiếm cớ gây sự với em. Em không nói gì, chỉ đợi khi tôi tỉnh rượu lại khuyên bảo, muốn tôi có trách nhiệm với gia đình, con cái. Tôi chỉ sửa được vài ngày rồi lại chứng nào tật ấy.
Tôi bị bắt về tội đánh bạc, em chuộc tôi về. Lần đầu tiên tôi thấy em nghiêm khắc với tôi, em nói một là chọn vợ con thì tu chí làm ăn, hai là chọn lũ bạn ăn chơi trác táng của tôi. Tất nhiên tôi đã chọn mẹ con em nhưng lại chẳng thực hiện được theo lời hứa của mình. Em đã quá vất vả trong công việc kinh doanh từ sáng sớm tới đêm khuya, vậy mà luôn chăm chồng con chu đáo từ cái ăn cái mặc. Tôi hầu như chẳng động tay động chân vào việc gì, kể cả khi em sinh con mọi việc đều tự em làm hết. Tôi chưa từng thay cho con được cái tã, bón cho con được thìa cháo.
Em vừa bế con vừa dọn hàng, bán hàng, còn tôi cứ ngủ đến trưa mới dậy, tối lại đi chơi. Em vẫn nhẹ nhàng khuyên bảo, muốn kéo tôi về với gia đình, muốn thức tỉnh tôi nhưng tôi bỏ ngoài tai tất cả. Giọt nước đã tràn ly khi hôm ấy tôi đi từ sáng sớm mà không nói gì, em điện hỏi tôi đi đâu tôi bảo đi ăn cỗ. Tôi đi từ sáng tới khuya mới về, rồi kiếm cớ gây sự, em vẫn lặng im không thèm chấp một người say như tôi. Tôi không biết đến sự chịu đựng của em; con đang ngủ, tôi gọi con dậy, mắng con, con khóc tôi đánh, túm cổ áo con nhấc lên, thằng bé khóc thét cố ôm lấy mẹ, tôi đã thẳng tay ném con xuống ghế sofa. Em đã chạy lại ôm chặt lấy con vì nó sợ quá không còn khóc được nữa. Đến chết tôi cũng sẽ không thể nào quên được nét mặt của em lúc ấy.
Em vẫn không nói gì vì biết tôi đang say, tôi có thể sẽ làm liều và bất chấp tất cả. Sáng hôm sau em chuẩn bị cho con đi học, tôi đã lôi con vào giường bắt ngủ cùng, thằng bé khóc tôi quát, dọa đánh. Em lại gần và nói với tôi “Anh hãy bỏ con ra, để con đi học. Tí về vợ chồng mình nói chuyện”. Nhìn thái độ cương quyết của em tôi chợt mơ hồ cảm thấy một nỗi sợ nào đó sắp xảy ra. Em về và nói với tôi: "Chúng ta chấm dứt đi. Giữa tôi và anh từ nay sẽ không còn quan hệ gì nữa. Anh đơn thuần chỉ là bố của con tôi. Suốt bao năm qua những gì cần làm tôi đã làm, những gì cần nói tôi đã nói. Tôi đã làm mọi cách để thức tỉnh lương tri của anh nhưng không được. Tôi không còn tin anh, không còn tôn trọng anh, cũng không còn cảm thấy mình phải gắn bó với anh vì nghĩa. Hãy kết thúc đi”.
Lần đầu tiên em xưng tôi với tôi, thái độ của em lúc ấy khiến tôi sợ, thật lạnh lùng và đầy cương quyết. Tôi chợt thấy sợ hãi, sợ mất em vì còn yêu em rất nhiều. Tôi quỳ xuống xin tha thứ nhưng em nói muộn rồi. Các bạn độc giả, xin hãy khuyên cô ấy giúp tôi vì vợ tôi là độc giả trung thành của chuyên mục. Xin hãy khuyên cô ấy nghĩ lại, hãy cho tôi một cơ hội để làm lại. Tôi không thể chịu đựng được khi nghĩ đến việc sau tôi cô ấy sẽ đến với người đàn ông khác. Cô ấy là một người hoàn thiện nhất mà tôi từng gặp trong đời. Tôi không muốn mất vợ. Xin hãy giúp tôi./.