Vợ khiến tôi chạnh lòng chỉ vì chuyện tiền bạc
Vợ nói: "Anh chỉ biết sống cho gia đình anh, không lo toan được cái gì cho gia đình này. Có ngày tôi ôm con đi cho mà biết".
Chúng tôi cưới được hơn một năm. Vợ làm ngân hàng còn tôi là phó phòng một công ty lớn. Niềm vui vỡ òa của hai bên gia đình khi chúng tôi có một cháu trai kháu khỉnh. Tôi đôi khi cũng tự mãn với cuộc sống hiện tại, càng tự mình phấn đấu nhiều hơn nữa khi mỗi ngày nhìn cậu con trai lớn lên.
Trước khi lấy vợ (sau bốn năm ra trường) tôi tự mua một miếng đất, về giá trị không lớn và sau một năm vợ chồng tôi trả hết số nợ mua đất đó. Trả xong hết nợ vì miếng đất cách xa chỗ vợ làm nên vợ và gia đình bên ngoại cũng có nhiều lần đề cập nên mua miếng gần nhà ngoại để tiện đường con cái sau này. Sau nhiều lần đi xem những mảnh đất gần nhà ngoại và cân đối tiền nong hiện có (tính cả số tiền năm kia ông anh trai tôi xây nhà có mượn một khoản tiền kha khá), cộng với số dư của vợ chồng và bên ngoại cho vay thêm vợ tôi bàn mua thêm miếng đất đó.
Tính qua sơ sơ, nếu anh trai có tiền trả thì chúng tôi không lăn tăn gì nhưng khi trao đổi với anh, thấy anh chị đang nợ ngân hàng một khoản khá lớn và vừa sinh con, trừ tiền lãi và gốc hàng tháng thì anh chị còn không đến ba triệu chi tiêu. Với số tiền đó sống trên thành phố thì tôi không nỡ đề cập đến chuyện đòi tiền anh mình. Về bàn với vợ việc mua thêm đất nên thư thả lại vì những yếu tố chưa đủ, còn nói thêm với vợ rằng giờ vợ chồng đã có một miếng gọi là làm vốn rồi, anh chị đang hoàn cảnh như thế thì không ổn.
Nghe xong không những vợ không thông cảm mà còn thay đổi thái độ một cách kỳ lạ, trước khi cưới tôi không nghĩ sẽ có ngày vợ mình như thế. Cô ấy bảo: "Anh chỉ biết sống cho gia đình anh, không lo toan được cái gì cho gia đình này. Có ngày tôi ôm con đi cho mà biết". Đôi chân tôi như bị chôn chặt xuống nền nhà khi nghe những câu nói này của vợ. Tôi cảm giác mình vừa bị một tiếng sét kinh khủng nhất của cuộc đời mà 30 năm nay chưa một lần tưởng tượng ra. Bữa cơm trưa chưa dọn ra cùng với ánh mắt cậu con trai làm tôi như câm lặng và cố gắng gượng dậy bước ra khỏi ngôi nhà đang có không khí ngột ngạt thế này.
Việc vợ muốn như thế tôi hoàn toàn không trách và còn lấy làm vui vì có ý thức vun vén dành dụm cho gia đình, nhưng cách cô ấy cư xử đã làm tôi hoàn toàn mất phương hướng và không biết nên làm gì. Đi làm về 12h trưa, chẳng một chén cơm vào bụng và cảm giác hụt hẫng chỉ biết ra quán cà phê với điếu thuốc cầm không hút trên tay. Đến khi thuốc cháy tới ngón tay tôi mới giật mình và tìm lại cảm giác thăng bằng. Ngồi một mình trong góc nhỏ tôi tự trách mình sao không làm được nhiều hơn cho vợ và gia đình mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, thực sự tôi đã cố gắng hết sức, ở độ tuổi 30 và sau một năm lấy vợ tôi cũng có được những thành công nhất định. Tôi rất muốn có một gia đình bền vững nhưng biết nỗ lực đến khi nào để thỏa mãn được như vợ mong muốn, hãy cho tôi một lời giải đáp. Chân thành cảm ơn./.