Tôi nghe tin này mà sướng cái dạ, vì từ khi cha sinh mẹ đẻ người làm ruộng có bao giờ học được nghề làm ruộng đâu
Về thiên thời, tôi thấy gần đây tỉnh nào cũng đua nhau thành lập trường đại học, cái này chẳng khác gì phong trào mỗi tỉnh một nhà máy xi măng, một nhà máy đường hồi trước.
Bác giáo Bình cho rằng việc vận động văn hoá giao thông chỉ giải quyết được vấn đề bề mặt. Còn về sâu xa, để giải quyết tận gốc vấn đề thì phải vận động văn hoá sống của cộng đồng
Chờ đợi mãi, cuối cùng thì Lễ hội “Ký ức cầu Long Biên” cũng đã diễn ra. Nhưng đến khi mục sở thị thì thất vọng tràn trề
Bố nó biết không, chiều nay tôi đang loay hoay bắc nồi cám lợn thì giật nảy người vì con Thu nhà mình. Vừa đi học về, nó nhảy vào bếp hét toáng lên: “Hê lô u, con đi học về! Con “hăng ri” lắm, u “cúc” xong chưa?”
Thư này, tôi muốn kể với mẹ nó về lẽ công bằng. Đây cũng là điều mà suốt cả ngày hôm nay bác giáo Bình và tôi đã không ngớt tranh luận.
Người ta tổ chức cuộc thi này để tôn vinh phụ nữ chứ đâu phải để người xem bày tỏ sự cảm thông…
Khi người dân thực hiện đầy đủ trách nhiệm công dân của mình, nếu như không được hưởng phúc lợi một cách tốt nhất thì ít ra cũng được quyền yên tâm về sự an toàn của mình.
Bố cái Mùa biết không, càng thực hiện “cao điểm” về an ninh trật tự và an toàn giao thông thì tai nạn vẫn không giảm, mất cắp vẫn xảy ra…
Ra đường nhiều người chẳng chú ý đến luật giao thông, đi lại tự do như trong sân nhà mình, rồi tai nạn xảy ra, chết người thì bảo chặc lưỡi “số nó vậy”.
Cứ vào đầu năm học, trẻ con Hà Nội lại phải đóng cả núi tiền: tiền học phí, tiền xây dựng trường, tiền hao mòn bàn ghế, tiền mua điều hòa nhiệt độ, rồi những thiết bị điện tử cao cấp như máy chiếu, màn hình LCD…
Gần đây, người ta liên tục bắt được những xe chở hàng tấn mỡ thối vào Hà Nội. Thử hỏi, nếu không bắt được thì không biết sẽ có bao nhiêu tấn mỡ thối trở thành nhân bánh cho mùa trăng?
Ngày để mừng vui hay ngày tai họa?
Đành rằng bây giờ phương tiện thông tin đa dạng nhưng cái quan trọng nhất là chính sự đa dạng nhưng lại ít chuẩn mực đã khiến người ta luôn bán tín bán nghi.
Nhưng ở nông thôn, người ta còn ngại các quan hệ dây cà, dây muống, rồi còn làng trên xóm dưới, lúc khỏe lúc ốm, họ xa họ gần, ngồi họp với nhau nhưng cũng ngồi ăn cỗ với nhau… nói chung là phức tạp lắm.
Sự lo lắng thái quá của người dân thành phố khiến bác Cả Chiêm lo cho bà con nông dân mình, không khéo lá rau con cá làm ra chẳng bán được.
Những đống rác khổng lồ có dễ tới vạn tấn, hôi thối kinh khủng, thế mà người dân ở đây vẫn chịu được, vẫn sinh hoạt, mua bán như thường…
Ép người ta phải nghĩ, mà nghĩ không bằng cái tâm đối với người nông dân thì mới ra cái nỗi này. Thật đúng là vón như phân giả!
Hôm thứ sáu tuần trước, khi đến trường của thằng bé rồi thì tôi mới đọc được cái thông báo “tạm thời đóng cửa vì dịch cúm hờ một nờ một”...
Không biết người ta làm thế nào để tạo ra những khu phố như thế, không biết ai sẽ ở đó, và không biết bản sắc của những thủ đô thế giới được duy trì thế nào… chỉ biết rằng có rất nhiều việc cần làm để tôn vinh bản sắc của Hà Nội ngàn năm
Tệ tham nhũng cũng bắt đầu từ những chiếc phong bì nhỏ bé. Đừng khinh thường những việc nhỏ bé, bởi một đốm lửa nhỏ có thể thiêu trụi cả một tòa nhà lớn
Sống ở Hà Nội lâu, có lúc tôi nghĩ xung quanh mình hình như mọi thứ đều là giả. Nói thì mẹ nó bảo tôi cực đoan với bi quan, nhưng đúng là mọi thứ đều có thể là giả. Hàng giả, công ty giả, người cũng giả được…
Trong môi trường mô phạm, trước mặt học sinh, các thầy cô nên có những hành động và lời nói một cách đúng mực
Điều đáng buồn là tình trạng trẻ em phải đi nạo phá thai ở các bệnh viện bây giờ nhiều vô kể. “Thủ phạm” số một là internet đang tràn ngập khắp nơi…
Hạ tầng giao thông của Thủ đô quá yếu ớt và dễ bị tổn thương. Khi nhìn mặt người Hà Nội hôm nay, bỗng dưng tôi tìm ra được cái gọi là bản sắc.
Chẳng ai muốn mình bị ung thư, mà dẫu không muốn, ông trời bắt thì vẫn phải chịu thôi. Nhưng mà, nông dân nghèo, nếu có bệnh ung thư thì cũng đành coi như là không có. Ý tôi là vậy!
Hôm nay tôi sẽ kể với mẹ nó một tin vui cho cánh đồng nhà mình. Nói ngay nhé! Đất lúa sẽ được đền bù với giá cao gấp đôi đất ở.
Cái đáng sợ nhất thời nay không phải là người ta có nhiều sự sai trái mà chính là người ta thờ ơ với những việc làm sai trái
Tệ ăn tục, nói bậy đang là chuyện thường ngày ở các làng quê. Nhưng ở Thủ đô thì quyết không thể được, phải ngăn chặn ngay, nhất là trong khi Hà Nội và cả nước đang hướng về đại lễ 1.000 năm Thăng Long – Hà Nội
Mẹ nó bây giờ có còn tin vào tính thiện của con người nữa không? Tôi hồ nghi quá!